Phong Khí Quan Trường
Chương 39 : Buổi trưa cấm uống rượu
Thị trấn tổ chức hội nghị đảng chính liên tịch, theo lệ ngày đó sẽ có buổi tiệc ở trạm chiêu đãi, có điều hôm nay không khí quá đè nén.
Trần Đan đứng sau bàn thu ngân bằng đá hoa cương, nhìn thấy Hoàng Tiểu Lỗi dẫn theo mấy phó trấn trưởng bước vào cửa, sắc mặt âm trầm, nhìn thấy mấy cô tiếp viên trong trạm cũng không cười hi hi ha ha như thường lệ, mà nghiêm mặt chạy thẳng đến phòng ăn hội sảnh.
Trước khi tiến vào cửa, chủ nhiệm văn phòng đảng chính Hoàng Tân Lương đem điếu thuốc hút dở trên mồm ném xuống, chân dùng sức xoay xoay, tựa hồ muốn đem đầu thuốc day đến bã cũng không thừa, lúc đi vào cũng không hỏi tình hình chuẩn bị bữa tiệc như thế nào…
Trần Đan biết hôm nay là ngày Thẩm Hoài chính thức đến Mai Khê công tác, nhìn tình hình trước mắt không khỏi tự nhiên thấp thỏm bất an, ló đầu nhìn ra ngoài một chút, mãi vẫn không thấy thân ảnh Thẩm Hoài đâu.
“Không ngờ a, hội nghị lúc sáng, phó bí thư mới tới suýt nữa đánh nhau với Đỗ lão hổ ngay trong phòng họp, nghe nói Đỗ lão hổ tức đến thiếu chút nữa đập nát phòng làm việc. Mấy trấn trưởng kia ngồi trong mặt xị như bánh đa nhúng nước, tiểu Hà mới vừa rót nước cho Hoàng thử lang*, không cẩn thận hắt ra mấy giọt, ngay lập tức bị mắng ngập đầu, giờ còn khóc lóc trong phòng.”
*Hoàng Tân Lương
Tiền Vân ban tiếp đãi bịt lấy ngực chạy vội đến, kề sát vào tai Trần Đan thủ thỉ: “Cô nãi nãi còn phải đi an ủi tiểu cô nương kia. Trần Đan, cô vào đó giúp tôi một cái, không khí trong ấy căng thẳng quá, tôi chịu không nổi a!”
Trần Đan biết Tiền Vân nói chuyện thích nói vống lên, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của mấy phó trấn trưởng khi bước vào, cũng biết hội nghị lúc sáng nhất định đã xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì.
Tuy nàng không bài xích Thẩm Hoài như trước, nhưng từ chuyện trên xưởng thép thành phố trước đây cũng có nhìn ra phần nào tính cách của hắn, tuy nói tuổi hẵng còn trẻ đã có được quyền vị mà người bình thường hằng ước ao, nhưng làm việc có khi còn xốc nổi hơn cả Trần Đồng em trai nàng.
Bởi thế khi Tiền Vân kể Thẩm Hoài gây xung đột với Đỗ lão hổ, Trần Đan liền tin mấy phần, tâm lý hơi nôn nóng, sợ Thẩm Hoài mới đến, chưa biết đám người Đỗ lão hổ lợi hại, không cẩn thận gây xung đột sẽ chịu thiệt.
Vốn Trần Đan không quản chuyện tiếp đãi khách khứa, lúc này cũng không cự tuyệt, mà nói: “Được rồi, để tôi vào đó xem xem…”
“Tiểu Trần.” Đúng lúc này, trấn trưởng Hà Thanh Xã và Thẩm Hoài người trước kẻ sau đi vào, nhìn thấy Trần Đan chuẩn bị vào sảnh ăn hội nghị, Hà Thanh Xã gọi nàng lại, nói: “Đây là Thẩm bí thư mới đến, cô lại làm quen đi, mà Hà giám đốc đâu rồi?”
“Hà giám đốc mới đi nghe điện thoại của trấn chính phủ, Hà trấn trưởng không gặp cô ấy ư?” Trần Đan chạy qua, hướng Thẩm Hoài vươn tay: “Chào Thẩm bí thư, tôi là tiểu Trần phòng lễ tân, về sau có sự tình gì cứ phân phó một tiếng.”
Nhìn thần sắc lém lỉnh trong đôi mắt Trần Đan, Thẩm Hoài biết nàng không muốn tỏ vẻ quen biết mình trước mặt người khác, liền cùng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhịn không nổi bóp nhẹ một cái, rồi gật gật đầu thả tay ra, đưa mắt đánh giá kiến trúc trong trạm chiêu đãi…
Tuy trạm chiêu đãi không thể so sánh được với nhà khách Nam viên, nhưng với Mai Khê thì có vẻ khá là phú lệ đường hoàng.
Hà Thanh Xã không biết Thẩm Hoài và Trần Đan sớm đã có quen biết, thấy ánh mắt Thẩm Hoài chỉ dừng lại trên mặt Trần Đan một nháy, sau đó chú ý lực được đẩy sang khung cảnh xung quanh, tâm lý thầm kỳ quái: không lẽ đóa hoa hồng có gai của Mai Khê này không vào được mắt hắn?
“Trạm chiêu đãi được xây dựng từ năm 90, lúc đó tình hình thu nhập tài chính của thị trấn rất tốt. Đương thời có phong thanh muốn đem thị trấn gộp vào khu Đường Ấp, trên trấn lại có chút tiền dư, liền tổ chức xây tòa nhà này, phía trước làm trạm chiêu đãi, phía sau là trung tâm văn hóa.” Hà Thanh Xã bận tâm Thẩm Hoài chưa hiểu hết tình hình ở Mai Khê, liền chủ động làm hướng dẫn viên giới thiệu qua về lịch sử nơi đây: “Đến đầu năm vừa rồi, toàn tỉnh thí điểm thực hành chế độ phân thuế, tình hình thu nhập tài chính của thị trấn bị ác hóa, bởi thế nhìn qua trạm tiếp đãi có vẻ đàng hoàng hơn khung cảnh toàn thị trấn…”
Thẩm Hoài cúi người lắng nghe, chẳng qua đối với tình hình tài chính ra vào của Mai Khê, hiểu biết của Thẩm Hoài không hề thua kém Hà Thanh Xã.
Mai Khê không phải thị trấn nhỏ, năm 90, giá trị công nghiệp toàn thị trấn đạt đến 30 triệu, trong hơn hai trăm hương trấn trực thuộc Đông Hoa, nó thuộc tốp đầu. Vấn đề ở chỗ thí điểm chế độ phân thuế, từ năm 92, thuế công nghiệp mà địa phương thu được, 3 phần 4 tất phải nộp lên TW, 1 phần 4 còn lại quy sở tài chính cấp thành phố quản lý.
Sau khi thực thi chế độ phân thuế, lập tức hạn chế phương thức dựa vào khếch đại quy mô sản xuất để tăng thêm thu nhập của dịa phương.
Bởi vì khếch đại quy mô sản xuất nhưng hiệu ích xí nghiệp không tăng, thuế công nghiệp thu được cũng bị TW cầm đi phần lớn, địa phương không xơ múi được gì, tự nhiên không có người nguyện ý đầu tư thêm làm gì cho mệt xác.
Thẩm Hoài gật gật đầu nói: “Sau khi tôi đến Đông Hoa, đối với vấn đề phân thuế, thị ủy cũng có thảo luận khá chi tiết: Thị ủy cho rằng tài chính địa phương không chỉ dựa vào mỗi khếch đại quy mô sản xuất, then chốt là phải chú ý đến hiệu ích xí nghiệp. Những vấn đề liên quan đến hiệu ích xí nghiệp như thuế thu nhập, thuế GTGT đều quy về tài chính địa phương. Lại nói, chiếu theo quy định của chế độ phân thuế thí điểm thì chỉ thu dựa vào số liệu từ năm trước, còn phần tăng trưởng công nghiệp vẫn thuộc về địa phương. Trong ngắn hạn khả năng tăng trưởng tài chính sẽ đình trệ, nhưng cũng không đến nỗi ác hóa a…”
“Cái này liên quan đến vấn đề hoạch phân quản lý hành chính đối với Mai Khê mấy năm qua rồi.”
Hà Thanh Xã thấy Thẩm Hoài đem vấn đề đẩy đến điểm then chốt, liền biết hắn đúng là có chút chân tài thực học, bèn dứt khoát điểm thấu vấn đề.
“Thị ủy một mực muốn đem Mai Khê vạch khỏi huyện Hà Phố. Trên vấn đề này, huyện ủy không có quyền chủ đạo. Chẳng qua, đối với địa bàn sắp bị cắt ra, tất nhiên huyện ủy sẽ không bỏ tiền ra kiến thiết cơ sở hạ tầng làm gì. Theo quy hoạch cầu qua sông Mai Khê vốn phải xây lại vào năm 91, đường lớn Hạ Mai cũng có kế hoạch nối thông với đường Bách Dầu. Chính bởi vì Mai Khê chuẩn bị nhập vào khu Đường Ấp nên huyện ủy trực tiếp rút tiền khỏi dự án kiến thiết cầu qua Mai Khê và cải tạo đường Hạ Mai. Huyện ủy không rót tiền xuống Mai Khê thì cũng thôi, còn cắt xuống một khối thịt khi hoàn thuế lại cho Mai Khê. Tình hình tài chính năm rồi của thị trấn so với năm 90 không những không tăng thêm, ngược lại còn giảm đến 2 triệu 6 trăm ngàn…”
Năm 93, tiền công chính thức cho mỗi công nhân viên chức Mai Khê mỗi năm chỉ có 4000 đồng.
Hai triệu sáu trăm ngàn nhìn qua có vẻ không nhiều lại đủ để chi trả một năm tiền công của giáo viên tiểu học và công chức chính phủ toàn thị trấn. Qua ngăn ngắn mỗi 2 năm, thu nhập tài chính giảm đến 2 triệu 6 trăm ngàn, đả kích đối với Mai Khê tất nhiên sẽ rất thảm trọng.
“Đương thời khu Đường Ấp muốn đem Mai Khê vạch vào địa giới hành chính là bởi nhìn thấy tình trạng tài chính tốt ở đây, giờ lại thành thế này, vạch Mai Khê vào không những không có chỗ tốt gì, còn phải lập tức bỏ ra 10 triệu cải tạo cầu lớn Mai Khê và đường Hạ Mai, thế là mãi không có người nhắc đến chuyện này nữa.” Hà Thanh Xã thở dài một hơi, nói tiếp: “Đương nhiên công nghiệp của thị trấn chủ yếu vẫn dựa vào xưởng thép. Nếu hiệu ích xưởng thép tốt, thị trấn sẽ thoải mái một chút. Về sau còn phải nhờ Thẩm bí thư cậu đại hiển thần thông rồi…”
Thẩm Hoài vừa muốn hàn huyên thêm mấy câu với Hà Thanh Xã, thì chợt nhìn thấy Đỗ Kiến cùng với một phụ nữ trung niên khá xinh đẹp tiến tới.
Tuy hắn sinh ra và lớn lên ở Mai Khê, nhưng toàn trấn có gần 50 nghìn người, hắn cũng chỉ nhận ra được thiểu số nhỏ mà thôi.
Chẳng qua từ ánh mắt của Trần Đan và Hà Thanh Xã, Thẩm Hoài có thể đoán ra người đàn bà trung niên kia là tình nhân của Đỗ Kiến, cũng là giám đốc trạm tiếp đãi Hà Nguyệt Liên, đồng thời cũng là mẹ của tân trưởng ban bảo vệ trị an xưởng thép Vương Cương.
Theo lý thuyết, dù Hà Nguyệt Liên không đến bốn mươi cũng phải xấp xỉ cái tuổi ấy, nhưng nhìn qua da mặt nàng trắng nõn, nếp nhăn nơi đuôi mắt chỉ nhàn nhạt, không hề rõ ràng. Eo nhỏ mông căng, thân thể phong du khiến nàng nhìn qua đúng là còn mấy phần phong vận, then chốt là trên thân không có “mùi đất” của đàn bà nông thôn, lại thêm trang điểm nhàn nhạt, trông khá là bắt mắt.
Nếu đặt Hà Nguyệt Liên bên cạnh Trần Đan, hiển nhiên tư sắc sẽ kém một chút, nhưng hoa nào có hương riêng của hoa đó, Thẩm Hoài không khỏi thầm cảm thán: Khó trách nàng có thể cột chặt được trái tim Đỗ Kiến?
Đỗ Kiến vừa nhìn thấy Thẩm Hoài, mặt liền đen lại.
Hà Nguyệt Liên lại chỉ khẽ chớp mắt, đôi mắt to ưng ửng nước nhào thẳng lên người Thẩm Hoài, cười nói: “Đây là Thẩm bí thư mới đến ư? Mới rồi tôi còn vội đến trấn chính phủ tìm Thẩm bí thư cậu báo cáo công tác a, không ngờ lỡ mất, để cậu và Hà trấn trưởng qua đây chờ trước…” Giọng nói cũng nhu mì, nghe khá êm tai.
“Hà giám đốc, đúng không?” Thẩm Hoài tiếp lấy bàn tay trắng nõn của Hà Nguyệt Liên, lắc lắc, cười nói: “Đỗ bí thư chỉ phân phó tôi phụ trách công tác trong xưởng thép, Hà giám đốc cũng không cần báo cáo gì với tôi cả…”
“Tôi tìm Thẩm bí thư ngài là để báo cáo chuyện tiếp đãi xưởng thép a.” Hiển nhiên Hà Nguyệt Liên không nghĩ dễ dàng thả qua Thẩm Hoài, khẽ nhích người lại gần, nói: “Nếu Thẩm bí thư cảm thấy tôi báo cáo công tác với cậu không thích hợp, vậy cậu xem bên trạm tiếp đãi này có ai thích hợp?”
Tài chính thị trấn có ác hóa đến đâu, mỗi năm thiêu mấy trăm ngàn vào việc ăn uống chiêu đãi là không thiếu được, tình hình bên phía xưởng thép cũng tương tự.
Hà Nguyệt Liên không làm công tác dân sinh trên trấn nữa, nhưng vẫn chiếm biên chế chính phủ, đồng thời còn nhận thầu trạm tiếp đãi, dựa vào hai khối này liền có thể ăn béo bở cả đời.
Đỗ Kiến nhìn thấy Thẩm Hoài liền ngứa mắt, lại thấy Hà Nguyệt Liên hệt như ruồi nhặng dán lấy y, tâm lý càng không vui, trầm mặt xuống nói: “Nói nhiều thế làm gì nữa, đến giờ nào rồi, còn để mọi người ăn cơm không?”
Trần Đan đứng bên cạnh mãi không cất tiếng, nhìn thấy sắc mặt Đỗ lão hổ, liền biết sáng nay Thẩm Hoài đúng là có gây xung đột với hắn.
Hà Nguyệt Liên cười nhẹ, mời ba người Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã và Thẩm Hoài vào trong.
Không thể so sánh với nhà khách Nam viên, nhưng phòng sảnh ăn trạm tiếp đãi chỉ được bày xuống 3 chiếc bàn tròn, ngược lại nhìn khá rộng thoáng. Gạch lát vàng nhạt giả đá hoa cương cùng với đèn chùm thủy tinh Tiệp Khắc, bàn gỗ quý… đều có vẻ khá xa xỉ, có thể nhìn ra tình hình tài chính của Mai Khê hai năm trước khá là dư dả.
“Đấu thầu trạm tiếp đãi này mỗi năm nhận được không ít tiền phí nhận thầu đúng không?” Thẩm Hoài ngồi đối diện với Đỗ Kiến, khẽ nghiêng đầu hỏi Hà Thanh Xã
Hà Thanh Xã kín đáo trải 2 bàn tay dưới đáy bàn, co lại hai ngón.
Thẩm Hoài mân mê mồm không nói gì, phí nhận thầu 80 ngàn 1 năm, còn không đủ duy tu những trang thiết bị trang hoàng ở đây.
Hà Thanh Xã lại thêm một câu: “Ba năm nhận thầu một lần, năm nay lại đến kỳ.”
Lúc này Trần Đan bưng một thùng bia đi vào, Thẩm Hoài nhấc mắt nhìn một cái, nói: “Thị ủy có quy định, nhân viên công tác trong cơ quan nhà nước giữa trưa không được uống rượi bia, cầm bia đi ra!”
Trần Đan hơi sửng sốt, nâng thùng bia đứng trước cửa, tiến cũng không được, mà ra cũng không xong.
Có mấy người thèm bia sớm đã đứng dậy chuẩn bị phân lon, nghe thấy Thẩm Hoài nói vậy cũng đều sững người, nhất tề nhìn về phía Đỗ Kiến.
“Mẹ nó chứ!” Đỗ Kiến vỗ bàn đứng dậy, chấn động khiến bát đũa trên bàn rung lên, tròng mắt trừng lớn nhìn Thẩm Hoài, lửa giận như muốn phun ra.
“Đỗ bí thư, sao vậy?” Thẩm Hoài ngồi trên ghế, tay đặt lên bàn sừng sững bất động, vừa ngẩng đầu nhìn Đỗ Kiến vừa mỉm cười nói: “Liên quan đến chuyện trong ngày công tác, buổi trưa cấm rượi bia, tôi nhớ huyện ủy hẳn nên có công văn phát xuống, đảng viên chúng ta không thể dẫn đầu phá hư chính sách, đúng không…”
Khắc này Trần Đan bận tâm Đỗ lão hổ sẽ thật nhào lên quyền đấm cước đá với Thẩm Hoài.
Tính tình Đỗ Kiến nóng như lửa, những năm nay làm đại vương ở Mai Khê quen rồi, đối với nhân viên chính phủ hở ra là đánh mắng, cũng từng có chuyện phó trấn trưởng bị hắn tát tai xảy ra.
Thịt thừa trên mặt Đỗ Kiến nhảy nhảy, phất tay áo đẩy ghế dựa lăn sang một bên, mắng: “Cơm hôm nay lão tử không ăn!”
“Bịch, bịch, bịch..” cứ thế chạy đi ra, thiếu chút nữa đụng ngã cả Trần Đan đang đứng bên cửa. Những người khác biết Thẩm Hoài là thứ dữ, hội nghị buổi sáng có thể ném sổ vào mặt Hoàng Tân Lương ngay trước mắt Đỗ Kiến. Thế nên cho dù tâm lý cáu đến đâu cũng không dám mở miệng mắng, trực tiếp kết thù với tên phó bí thư mới tới này, nhưng cũng đều rời khỏi ghế, theo Đỗ Kiến đi ra ngoài.
Giờ Trần Đan mới biết rằng những điều Tiền Vân nói với nàng lúc nãy một điểm đều không quá đáng, tên Thẩm Hoài này đúng là hỗn giang long, là hỗn thế ma vương a.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
48 chương
91 chương
13 chương
76 chương
34 chương
142 chương