Phong Khí Quan Trường
Chương 148 : Có mắt mà không thấy Thái Sơn
Sau sự kiện đâm xe, Thẩm Hoài nghe nói Cao Tiểu Hổ rất ít khi lộ mặt ở Đông Hoa, không ngờ hôm nay lại chạm mặt ở Anh Hoàng, không biết Cao Tiểu Hổ có nhận ra mình không.
Thẩm Hoài lại chú ý người thanh niên đang sóng vai nói chuyện với Cao Tiểu Hổ, trên má phải hắn có một nốt ruồi lớn, nhìn qua nhỏ tuổi hơn Cao Tiểu Hổ một chút, mặt mũi tuy khó coi, nhưng phong thái lại khá bất phàm, thầm nhủ chắc là khách quý mà Cao Tiểu Hổ mời.
Từ lúc bị Đàm Khải Bình sơ xa, ảnh hưởng của nó cũng dần dần biểu hiện ra ngoài, một số tin tức ở thượng tầng giờ hắn không cách nào nắm giữ kịp thời nữa.
Chuyện Phan Thạch Hoa được điều đến khu Đường Ấp làm quyền khu trưởng, Thẩm Hoài phải nghe từ mồm Chu Dụ mới biết. Còn chuyện Cao Tiểu Hổ hắn cũng chỉ mang máng rằng thời gian gần đây y rất ít lộ diện ở Đông Hoa, mà lên tỉnh kéo quan hệ cho cha mình. Thẩm Hoài không biết cha con nhà Cao Thiên Hà đi cửa lối nào trên tỉnh, có đáp được lên thuyền của lãnh đạo tỉnh không, cũng không biết tên thanh niên có nốt ruồi này đến cùng là ai.
Thang máy hình như dừng ở tầng sáu vì chuyện gì đó, mãi mà không thấy xuống, Cao Tiểu Hổ và thanh niên nốt ruồi vẫn nói chuyện say sưa, Dương Lệ Lệ, Tống Tam Hà, Cố Đồng vây quanh hai người, bất thời chen vào mấy câu, căn bản không ý thức được mình đang chặn lối đi của người khác.
Nếu chỉ một chốc, nhịn nhịn thì cũng thôi, khăng khăng thang máy mãi không chịu xuống, đám người kia vẫn đứng ỳ ra không có ý nhường đường, cho dù là cán bộ vừng mè đậu xanh cũng nhịn không nổi…
“Dương tiểu thư…” Hà Thanh Xã nhịn không nổi cất tiếng gọi Dương Lệ Lệ, muốn nhắc nhở những người này chú ý đến sự tồn tại của người khác.
Dương Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt liếc qua mặt Thẩm Hoài, làm như nghe lầm, lại tựa như không nghe thấy gì cả, tiếp tục nói cười với tên thanh niên có nốt ruồi.
“Con ** này, nếu là ở Hạc Đường sớm đã bị tát cho rụng răng rồi!” Viên Hồng Quân nhịn không nổi mắng một tiếng, chẳng qua hắn cũng nhìn ra đám khách này khí thế không yếu, hiển nhiên không phải là người mà mình có thể đắc tội, tức mình thì mắng một tiếng cốt để Thẩm Hoài nghe thấy thôi.
Tống Tam Hà không có khí phái xem kẻ khác như vô vật của Cao Tiểu Hổ, Cố Đồng, nhịn không nổi ngẩng đầu lên xem xem, từ trên mặt Thẩm Hoài quét qua, sững một lát, không ngờ đứng đợi thang máy cũng đụng phải sát tinh này.
Thẩm Hoài quệt quệt môi, cười nhé, lớn tiếng nói: “Tống cục trưởng, đã chạy đến chỗ Cao công tử coi cửa rồi mà sao không học biết cách kẹp lấy đuôi làm người?”
Bị người khác chỉ vào mặt mắng mình là chó, tính tình Tống Tam Hà có tốt chỗ nào cũng khó mà nhịn được. Lúc này Cố Đồng và Chu to mồm đều ngẩng đầu nhìn sang, nhận ra Thẩm Hoài, mặt tức thì biến sắc.
Cao Tiểu Hổ cũng ngẩng đầu nhìn sang, hắn muốn biết ai có gan chỉ tên gọi họ mắng Tống Tam Hà là chó, hơn nữa còn mắng trước mặt mình…
Dương Lệ Lệ cũng kinh ngạc không kém, ai ngờ Thẩm Hoài từng làm việc trong phủ thị chính mà không nhận ra Tống Tam Hà đang bồi cùng con trai Cao thị trưởng, một trong Đông Hoa tứ đại công tử - Cao Tiểu Hổ.
Dương Lệ Lệ biết Cao Tiểu Hổ rất nóng tính, trước nay chưa thấy nhẫn nhịn người khác bao giờ, bị chỉ ngay mặt mắng thủ hạ là chó, hắn nhất định sẽ không dễ dàng cho qua.
Trong lòng nàng vốn chán ghét Thẩm Hoài, mong không được để Cao Tiểu Hổ và hắn chó cắn chó một trận, liếc sang Thẩm Hoài một cái, trong mắt đầy vẻ hạnh tai lạc họa, rồi xoay mặt đi làm như không quen biết.
Con ** này, mới đầu Thẩm Hoài không quá ác cảm với Dương Lệ Lệ, nhưng lúc ấy không chế ngự được, rủa thầm một câu. Hai tốp người đều là khách hàng của Anh Hoàng, vốn chỉ cần cô ta ra mặt đỡ lời, đáng ra đã không có gì ma sát, song lại làm như vô tri đứng đó nhìn kịch vui: Đúng là tối độc phụ nhân tâm a!
Ánh mắt hung ngoan của Cao Tiểu Hổ nhìn sang, Thẩm Hoài chỉ làm như không thấy, cười nói: “Ánh mắt Cao tổng sao là lạ, như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy. Chẳng lẽ Cao thị trưởng chưa dạy cậu đạo lý làm người phải biết cúi mình?”
Dương Lệ Lệ kinh ngạc nhìn sang Thẩm Hoài lần nữa: Rành rành hắn đã nhận ra Cao Tiểu Hổ? Sao còn dám nói lời này, đây không phải tìm chết ư?
Nhưng bất ngờ còn ở đằng sau, tuy sắc mặt Cao Tiểu Hổ xanh đen rất khó coi, nhưng sau khi Tống Tam Hà ép sát vào tai hắn nói mấy câu, sắc mặt hắn càng vặn cong, cơ thịt trên gò má run run, song vẫn cố nhẫn nhịn không phát tác, ngược lại quay sang mắng nhân viên đi theo đang chắn trước cầu thang: “Cút sang một bên, đừng đứng như *** chó thế, chỉ tổ mất mặt!”
Cao Tiểu Hổ là khách quen của Anh Hoàng, Dương Lệ Lệ chưa từng thấy ai mà hắn phải nhẫn nhịn bao giờ?
Không ngờ Thẩm Hoài có thể khiến Cao Tiểu Hổ im lìm chịu trận?
Trong lòng Dương Lệ Lệ hơi hoảng, nàng vốn cho rằng Thẩm Hoài đã thất thế, nên không sợ đắc tội hắn. Nhưng với tình hình trước mắt, nào có vẻ gì là hắn bị thất thế đâu?
Nàng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm nàng có thể khẳng định, dù Thẩm Hoài đã xuống hương trấn, song tuyệt đối không như tưởng tượng của mình, là bởi vì đắc tội lãnh đạo thành phố mà bị đầy đuổi…
Thấy đám người kia nhường đường, Thẩm Hoài cũng không muốn vướng víu thêm với Cao Tiểu Hổ nữa, cứ thế bước xuống lầu thanh toán.
Phía bên kia, Cố Đồng xoay người lại, nói: “Thẩm bí thư, mọi người đều làm trong ngành, bọn ngươi móc người từ xưởng thép thành phố có phải ngoan lạt quá không?”
“À, cái gì gọi là ngoan lạt?” Thẩm Hoài ngừng chân, quay lại nhìn Cố Đồng, hỏi: « Cố xưởng trưởng không để nhân viên có năng lực, có kỹ thuật, có trình độ được phát huy, họ nguyện ý buông bỏ bát sắt chỗ các người, đến một xí nghiệp hương trấn nho nhỏ công tác, Cố xưởng trưởng gọi đây là ngoan lạt ư? Vậy tôi hỏi Cố xưởng trưởng một câu: Chẳng lẽ để bọn họ không đủ tiền nuôi sống mấy miệng ăn trong nhà, như thế mới gọi là tâm từ mềm tay? Hiện tại từ TW đến địa phương đều cổ vũ nhân tài lưu động, nếu Cố xưởng trưởng cảm thấy oan uổng, tôi có tranh luận vấn đề này với ông ngay trước mặt Cao thị trưởng, cần gì phải giở trò đứng chắn đường thế này. »
Cố Đồng bị mấy câu của Thẩm Hoài làm cho nghẹn họng, vốn bản thân bọn hắn đã thất lễ trước, không ngờ lại chặn phải con ác cẩu này, đành nhẫn nhịn ngậm mồm không để hắn đứng đó điên đảo thị phi.
Thẩm Hoài thấy Cố Đồng á khẩu không nói được gì, bèn quay gót xuống đại sảnh với Viên Hồng Quân, không để ý đến đám Cao Tiểu Hổ, Cố Đồng nữa.
Dương Lệ Lệ càng nhìn không thấu Thẩm Hoài rồi, ai ngờ đường đường xưởng trưởng một doanh nghiệp cả trăm triệu cũng bị hắn thao thao một hồi thành á khẩu, còn không thể vãn hồi được chút mặt mũi.
Lúc này thang máy đã xuống đến nơi, Dương Lệ Lệ bèn bước vào, giơ tay làm tư thế mời bọn Cao Tiểu Hổ vào trong.
Đợi cửa thang máy đóng lại, khách mời đêm nay của Cao Tiểu Hổ, tên thanh niên có nốt ruồi mà Thẩm Hoài không biết tên kia mới mở miệng hỏi: “Thằng đó chính là đứa đã đâm nát xe Cao tổng?”
“Chính là thằng súc sinh đó.” Sắc mặt Cao Tiểu Hổ rất khó coi, gật nhẹ đầu, nhớ lại việc cũ, phẫn hận trong lòng càng khó tiêu, hỏi: “Trước đây Đới tổng có nghe qua về hắn không? Hồi trước hắn theo Trần Minh Đức từ trên tỉnh xuống…”
“Không nhận ra.” Tên thanh niên họ Đới lắc lắc đầu, ngữ khí xem thường nói: “Ở trong tỉnh Trần Minh Đức chẳng qua là phó chủ nhiệm kế ủy, ai quan tâm đến thủ hạ hắn làm gì?”
Tuy tên họ Đới này làm như không coi Thẩm Hoài ra cái đinh gì, nhưng lời vào trong tai Dương Lệ Lệ lại là một phen cảm thụ khác: Thẩm Hoài không chỉ bắt Cao Tiểu Hổ nín nhịn, mà trước đây còn đâm nát xe hắn?
Xong rồi xong rồi, hôm nay nàng vốn cố ý làm mất mặt Thẩm Hoài, giờ hối hận thì đã muộn…
Dương Lệ Lệ đoán chắc đám Thẩm Hoài còn phải thanh toán dưới đại sảnh, không thể lập tức đi ngay được. Vừa lên tầng xong, nàng vội giao đám Cao Tiểu Hổ cho giám đốc tiếp đãi tầng năm xử lý, cáo từ một tiếng, vội vội vàng vàng chạy bộ xuống lầu…
Phía đại sảnh, ông chủ họ Dương đang thanh toán trước quầy, Thẩm Hoài và Viên Hồng Quân đứng bên cửa lớn nói chuyện, Dương Lệ Lệ nhiệt tình la lên: “Thẩm bí thư, sao anh đi sớm thế, không lên tầng năm hát vài bài, nghỉ ngơi thư giãn? Hôm nay khách hơi nhiều, chưa kịp tiếp đón Thẩm bí thư chu đáo, mong anh đừng để bụng…”
Thẩm Hoài lành lạnh nhìn nàng, thầm nghĩ con đàn bà này dày mặt đến thế là cùng, mới chớp mắt đã làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy Dương Lệ Lệ có vẻ ngoài rất mê người, nhưng Thẩm Hoài lười nhác để ý đến cô ta, xoay mặt nhìn ra đèn đường bên ngoài cửa pha lê.
Dương Lệ Lệ thấy hắn mặt lạnh không nói chuyện, trong lòng càng thấp thỏm, hối hận đến mức hận không tát cho mình mấy cái.
Nếu vì thái độ hôm nay của nàng mà Thẩm Hoài từ nay không đến chiếu cố sinh ý của Anh Hoàng thì chỉ là chuyện nhỏ, then chốt là nàng từng tận mắt chứng kiến bộ dạng phát hỏa với kẻ khác khi tranh gió ăn dấm của Thẩm Hoài lúc trước, nào dám không tới bồi lễ xin lỗi?
Dương Lệ Lệ không dám rời đi, cười bồi chạy tới bên người Thẩm Hoài, nói: “Thẩm bí thư, chuyện hôm nay tôi thành thật xin lỗi, anh cho tôi một cơ hội…”
Đám người Viên Hồng Quân, Hà Thanh Xã đều mắt lạnh đứng nhìn, nói thật, đêm nay bị ném vào trong phòng không nghe không hỏi, sau cùng gọi phục vụ đến thanh toán vẫn không được, trong lòng ai cũng ổ một bụng lửa.
Vừa rồi Thẩm Hoài đốp chát với đám Tống Tam Hà, Cao Tiểu Hổ, Cố Đồng như dạy con dạy cháu, khiến tâm lý bọn hắn thư thái không ít, giờ lại nhìn đến bộ dạng thế lợi, chạy qua xin lỗi của con đàn bà này, trong lòng càng thêm không đáng.
Thẩm Hoài mặc kệ cô ta, thấy bên kia đã thanh toán xong, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. Có điều hắn vẫn bận tâm đến chuyện của Khấu Huyên, ra ngoài mới nói với Hà Thanh Xã, Chử Cường: “Tôi còn chút chuyện ở thành phố, hai người chịu khó ngồi xe Viên bí thư về trước…”
Vừa rồi được chứng kiến uy phong của Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân dám khẳng định xem ra lời đồn không phải là hư, tuy Thẩm Hoài mới là cán bộ hương trấn, nhưng nếu coi hắn như cán bộ tầm thường thì đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Tất nhiên hắn chưa ngu ngơ đến mức truy hỏi Thẩm Hoài còn bận chuyện gì giữa đêm khuya thế này, cười cười đầy ái muội, nói: “Để tôi phụ trách đưa Hà trấn trưởng và tiểu Chử về Mai Khê cho, không để bọn hắn phá hoại “nhật trình đêm khuya” của Thẩm bí thư…”
Thẩm Hoài cũng không giải thích nhiều, vung tay tiễn Viên Hồng Quân, Hà Thanh Xã ngồi xe về trước, còn mình đứng lại trên bãi đỗ xe, châm thuốc rít một hơi.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
48 chương
91 chương
13 chương
76 chương
34 chương
142 chương