Phong Khí Quan Trường

Chương 149 : Chọc ghẹo

Dưới đại sảnh khách sạn Anh Hoàng, trừ cửa chính bằng pha lê ra, hai bên cũng đều là cửa kính nhìn thẳng được ra ngoài. Qua lớp kính, Dương Lệ Lệ thấy rõ đám người Viên Hồng Quân chia nhau lên hai chiếc xe rời đi, còn Thẩm Hoài vẫn đứng trên bãi đỗ xe, nhởn nhơ hút thuốc. Tuy Thẩm Hoài không có biểu thị gì, thậm chí mắt cũng không nhìn sang, nhưng Dương Lệ Lệ biết hắn đang đợi mình đi ra. Trong lòng nàng “lộp bộp” một tiếng, vừa rồi còn mặt lạnh không để ý, giờ lại muốn nàng chạy một mình ra xin lỗi, đây là có ý gì? Trong Anh Hoàng, Dương Lệ Lệ chỉ phụ trách quan hệ, mời chào khách hàng, tính là có công ăn việc làm nghiêm chỉnh. Nhưng bởi lâu ngày làm việc trong môi trường đầy quyền quý, tham sắc háo lợi, mắt thấy tai nghe rất nhiều chuyện, đối với thủ đoạn dơ bẩn và ngoan độc này, nàng hiểu rất rõ ràng. Thằng mất dạy này muốn gì ở mình, trong lòng Dương Lệ Lệ cũng biết, chỉ sợ ra đó không phải đơn giản để hắn mò mò hai ba lượt là xong chuyện, nhưng chẳng lẽ nàng không ra mà được ư? Dương Lệ Lệ hoảng loạn nhìn sang nhân viên làm việc trong đại sảnh, ở đây không ai có thể giúp được nàng. Lúc này Thẩm Hoài đã hút xong điếu thuốc, Dương Lệ Lệ thấy hắn ném đầu lọc xuống đất, di di mũi giày dập đóm tàn, tiếp đó mở cửa xe chui vào trong. Trong lòng Dương Lệ Lệ chỉ khấn trời khấn đất mong mình hiểu sai rồi, mong thằng cha này đừng có ý để mình đi ra, đáng tiếc, chiếc xe vẫn im lìm đứng đó, mãi mà không thấy nổ máy. Dương Lệ Lệ đứng giữa đại sảnh, nhìn cảnh ấy tâm lý nhịn không nổi lạnh run lên, nàng biết kiếp này tránh không khỏi rồi, cho dù trốn từ cửa sau, con rắn độc này vẫn có thủ đoạn chỉnh cho Anh Hoàng lên bờ xuống ruộng, đến lúc đó ông chủ chỉ còn nước bức nàng tìm hắn “xin lỗi”! ************************* Thẩm Hoài nổ máy, chạy lại dừng xe ngay trước cửa bên trái khách sạn, cách qua lớp cửa kính, nhìn vào đại sảnh sang trọng, nhìn vào Dương Lệ Lệ đứng ngây như phỗng vừa không dám đi ra, cũng không dám trốn đi. Tiếp tân trước cửa thấy Thẩm Hoài dừng xe ngay trước cửa mà không chịu đi, chạy đến hỏi: “Tiên sinh, anh còn đợi người ư?” “Vào nói với giám đốc Dương của các cô, nói nếu cô ta mà không ra, là tôi phải đi rồi.” Thẩm Hoài nói. Tiếp tân chạy vào trong sảnh, Dương Lệ Lệ biết kiếp này có trốn cũng trốn không thoát, đành cắn răng bước ra cửa, cúi mình nói: “Chuyện hôm nay tôi thành thật xin lỗi. Thẩm bí thư, anh xem lúc nào rảnh tôi mời một bàn tiệc trên lầu hai, bồi lễ xin lỗi anh?” Lúc này từ mặt sau có xe chạy tới, cửa đi bị chắn, xe kia không chờ được ấn còi thôi thúc. « Tôi có nói cần cô xin lỗi ư? » Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn Dương Lệ Lệ, tỏ ý để nàng lên xe. Dương Lệ Lệ nào dám lên xe Thẩm Hoài, quay đầu cầu cứu về phía đại sảnh, hy vọng có người đi ra giải vây. “Làm sao, bộ nhìn tôi giống ăn thịt người lắm à?” Thẩm Hoài nghiêng người, mở cửa xe bên phải ra, chờ Dương Lệ Lệ lên ngồi. Xe phía sau đã đợi đến bực mình rồi, ló đầu ra quát: “Này, làm gì thì làm nhanh nhanh lên, yêu đương tỏ tình thì xin nhờ chuyển chỗ khác, nhường đường cho người ta đi với chứ?” Dương Lệ Lệ thấy mặt sau không ngừng thôi thúc, hạ quyết tâm ngồi lên xe, cố làm ra vẻ trấn định, cười nói: “Thẩm bí thư muốn tôi ngồi lên xe là muốn tôi xin lỗi kiểu gì mới chịu buông tha?” Thẩm Hoài không nói chuyện, xoay vô lăng, xe hòa vào trong dòng người tấp nập, chạy đến trước quảng trường phía tây hồ Lâm Thúy mới ngừng lại, nhìn sang Dương Lệ Lệ, thấy hai tay nàng ta nắm chặt đến trắng bệch, cười nói: “Giám đốc Dương, bộ dạng cô thế này giống như là sợ tôi ăn thịt cô vậy? Nếu cô không muốn ngồi lên xe của tôi, tôi cũng không miễn cưỡng…” “Chuyện hôm nay là tôi không phải, chỉ cần anh có thể tha thứ, có băm thành tám khối ăn sạch tôi cũng cam tâm.” Dương Lệ Lệ cắn răng nói. Giờ này sắc trời còn chưa quá tối, trên phố vẫn còn rất nhiều người đang tản bộ. Thẩm Hoài dừng xe ở đây khiến nàng hơi thả lỏng, đoán Thẩm Hoài sẽ không làm gì quá đáng với mình. “Người cùng lên lầu với Cao Tiểu Hổ, cái thằng có nốt ruồi buồn nôn ấy là ai?” Thẩm Hoài rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi rồi đưa cho Dương Lệ Lệ. “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết trưởng ban Chu, xưởng trưởng Cố đều gọi anh ta là “Đới tổng”. Dương Lệ Lệ rít một hơi thuốc, tâm tư hơi bình tĩnh lại, bắt đầu trả lời câu hỏi của Thẩm Hoài. “Họ Đới?” Thẩm Hoài tự nghe tự hỏi, đầu óc cấp tốc lọc ra mấy cái tên, cuối cùng nhịn không nổi muốn cười ra tiếng. Không ngờ viện thủ mà cha con Cao Thiên Hà tìm được trên tỉnh lại là thượng cấp cũ ở ban tổ chức của Đàm Khải Bình, thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức tỉnh Đới Nhạc Sinh. Thẩm Hoài không rõ cái đứa đi cùng Cao Tiểu Hổ ấy là con trai hay cháu ruột của Đới Nhạc Sinh. Theo lẽ thường, Đới Nhạc Sinh làm thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức, con trai hoặc cháu ruột y muốn kiếm chỗ tốt thì chỗ nào cũng có, cần gì đến lội nước đục ở Đông Hoa. Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nếu thời ở trên tỉnh, quan hệ giữa Đàm Khải Bình và Đới Nhạc Sinh vốn đã bằng mặt không bằng lòng, có mâu thuẫn rất sâu, nói không chừng Đới Nhạc Sinh sẽ thuận nước đẩy thuyền, chống lưng Cao Thiên Hà, gây khó dễ với Đàm Khải Bình. Xét cho cùng là bởi trên tỉnh có tâm tư chơi trò bình hành, mặc dù mấy năm nay Đông Hoa phát triển không như ý, mới để Đàm Khải Bình xuống làm bí thư, hy vọng các phương diện công tác có chỗ khởi sắc, song đồng thời lại không hy vọng Đàm Khải Bình đắc thế, thành cục diện một tay che trời. Lúc này Thẩm Hoài đã hơi hơi hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi, kỳ thực sau khi đến Đông Hoa, áp lực trên vai Đàm Khải Bình không hề nhẹ, hơn nữa rất có thể Đàm Khải Bình đã sớm biết tin cha con Cao Thiên Hà có tiếp xúc với Đới Nhạc Sinh. Bí thư tỉnh ủy sắp lui, địa vị của trưởng ban tổ chức ở trên tỉnh xem như đã ổn định, dù không thể tiến thêm một bước, nhưng sắp xếp trong thường vụ tuyệt sẽ không hạ xuống. Hy vọng Đông Hoa phát triển, đánh phá cục diện xơ cứng hiện tại là chuyện mà bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm muốn làm, nhưng khi bí thư tỉnh ủy bây giờ lui hưu, sức ảnh hưởng sẽ giảm mạnh, vậy cục diện mà Đàm Khải Bình sắp phải đối mặt không dễ thở chút nào. Rất có thể Đàm Khải Bình đoán ra hắn bị Tống gia thất sủng, từ chỗ hắn không kiếm chác được ảnh hưởng nào của nhà họ Tống, Thẩm Hoài lại nghĩ: Không khéo trong lòng Đàm Khải Bình cũng có cảm giác tức giận khi bị lừa gạt a? Đồng thời Đàm Khải Bình không thể không nhiễu qua Đới Nhạc Sinh, tìm kiếm chi viện mới ở trên tỉnh. Dùng Tô Khải Văn làm thư ký là một lựa chọn rất thực tế. Song Thẩm Hoài vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, chẳng lẽ trước khi bí thư tỉnh ủy hiện thời lui hưu, Tô Duy Quân có thể nhảy lên làm thường vụ tỉnh ủy ư? Nếu không thể làm thường vụ tỉnh ủy, mà chỉ là phó tỉnh trưởng bình thường, thậm chí chưa chắc đã leo lên được ghế tỉnh trưởng, khi đó trợ giúp cho Đàm Khải Bình sẽ được bao nhiêu? Có điều nghĩ kỹ lại thấy Tô Duy Quân theo bí thư tỉnh ủy hơn 20 năm rồi, trước khi lui hưu nếu thêm chút sức, đẩy Tô Duy Quân lên ghế chánh văn phòng tỉnh ủy không phải không có khả năng. Quan trường ở đất nước này trước nay không hề độc lập, trên trên dưới dưới co kéo cực nhiều. Tuy Thẩm Hoài có thể thông cảm với lựa chọn chính trị khi phải đối mặt với hiện thực của Đàm Khải Bình, nhưng ông ta không thốt một tiếng, cứ thế đẩy mình ra rìa, khó mà khiến hắn tránh khỏi có chỗ oán trách. Nhìn ra khả năng cục diện trên thị ủy có tiến một bước phức tạp, song Thẩm Hoài không quan tâm lắm, chỉ cần vùi đầu làm chuyện của mình là được rồi, không cần vẽ rắn thêm chân, đi nghĩ cách giải ưu giải nạn cho Đàm Khải Bình làm gì. Dương Lệ Lệ thấy Thẩm Hoài nhíu mày suy tư đến nhập thần, một điếu thuốc chưa rít được mấy hơi đã cháy tận ngọn… Nàng không biết trong đầu Thẩm Hoài đang nghĩ những gì, bị Thẩm Hoài cưỡng bách ra đây, vốn tưởng hắn động tâm tư với mình, không ngờ là vì quan tâm đến tên “Đới tổng” kia. Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn sang, thấy Dương Lệ Lệ nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay mình, tưởng nàng muốn hút thuốc, bèn vươn tay chuyển cả gói cả bật lửa cho nàng, ngón tay bị tàn đóm “hôn nhẹ” một cái, giãy lên, điếu thuốc vẩy ra rơi ngay xuống ngực nàng. Tuy đêm xuân khí trời lạnh, nhưng Dương Lệ Lệ thường làm việc trong phòng điều hòa, quần áo đơn bạc, tàn thuốc rất dễ cháy luồn vào trong. Nàng cũng bị tàn thuốc làm cho bỏng đến giãy nãy, đứng bật dậy, đầu trán đụng phải trần xe, đau chảy cả nước mắt. Thẩm Hoài vội hoa hoa tay giúp nàng bóp tắt mẩu thuốc, lôi ra khỏi ngực. Bộ dạng Dương Lệ Lệ bây giờ hệt như mới vừa bị cưỡng hiếp vậy, áo sơ mi bị cháy thủng một lỗ, cúc áo cũng bị bứt mấy hai cái, cả phiến ngực trắng lòa và nịt ngực hồng hiện ra lồ lộ… Thấy nàng cảnh giác kéo áo che ngực lại, Thẩm Hoài cười ha ha nói: “Hôm nay chúng ta xem như huề…” Thế này là huề? Dương Lệ Lệ nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Hoài, vốn nàng còn tưởng hôm nay không cởi sạch quần áo trước mắt hắn là không xong cơ. Thẩm Hoài lại đổi điếu thuốc khác, đưa sang hỏi Dương Lệ Lệ có hút hay không. Nàng ta nghi hoặc gật gật đầu, thấy tay nàng vẫn giữ áo, không tiện, bèn cầm bật lửa lên châm giúp. Thẩm Hoài cũng không cố ý giày vò nàng nữa, hắn biết đối với đàn ông có quyền có thế, trước nay đàn bà xinh đẹp đều chạy theo cả dàn. Hắn muốn làm nên một phen sự nghiệp thì không thể quá phóng túng trên phương diện này, bèn thu hồi ánh mắt đang dạo quanh trên người nàng, nói: “Để tôi đưa cô về!”