“Hoàng thượng, này...!” Tổng quản thái giám ở một bên nhỏ giọng gọi Hoàng thượng đang thất thần, chuyện này có chút khó giải quyết. “Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói, vết sẹo trên mặt Phượng tiểu thư đã có từ thuở nhỏ, nếu phụ hoàng đã từng hứa sẽ tứ hôn cho chúng con, hôm lại lại bởi vì dung mạo của Phượng tiểu thư mà chối bỏ, đây chẳng phải là làm mất mặt người sao?” Hiên Viên Triệt đứng ra nói từng câu từng chữ, ngoài mặt thì cung kính, nhưng thật ra trong giọng nói lại mang theo vẻ tức giận. “Dĩ nhiên, quân vô hí ngôn! Tiểu Quế Tử, truyền ý chỉ của trẫm!” Hiên Viên Ngạo Thiên thu hồi tầm mắt, tuy hắn kinh ngạc và khinh thường, nhưng rất hài lòng nhi tử này, hắn sẽ không đổi ý, huống chi Phượng Vô Song đại biểu cho Phượng thừa tướng, thân là người nắm quyền, dĩ nhiên sẽ tính toàn bối cảnh thân thế, Phượng Vô Song đích thị là người thích hợp nhất. Cho dù dáng dấp Phượng Vô Song xấu xí thì đã sao, nhi tử hắn không thèm để ý, người làm cha như hắn để ý làm gì? “Phụ thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay Phượng thừa tướng Bắc Thần có nữ...” “Quế công công, xin chờ một chút, thần nữ có lời muốn nói!” Mọi người vô cùng kinh ngạc, lại có người dám cắt lời của Quế công công. Mặc dù Quế công công chỉ là một hoạn quan, thế nhưng hắn lại là người bên cạnh Hoàng thượng, hắn đã chăm sóc Hoàng thượng từ khi còn bé. Nói chuyện là Trần Nhược Lan nữ nhi của Hữu thừa tướng Trần Lĩnh, nàng ta cũng không phải quá xinh đẹp, cung trang màu hồng, da trắng noãn, mặt mũi đẹp, khí chất tao nhã, nhưng bề ngoài lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ xa cách, không thân thiết như Phượng Vô Song, được dạy lễ nghi cung quy, lại lớn vài tuổi nên có vẻ đẹp linh động. “Thần nữ Trần Nhược Lan ra mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Trần Nhược Lan lễ phép phúc thân hành lễ. “Nữ nhi của Hữu thừa tướng Trần Lĩnh? Có chuyện gì?” Hiên Viên Ngạo Thiên giương mắt nhìn nữ tử đứng bên dưới, không kiên nhẫn hỏi. Nếu không phải để ý thể diện của Hữu thừa tướng, Trần Nhược Lan lớn mật này đã bị kéo đi chém đầu, lại dám cắt đứt ý chỉ của Hoàng thượng. Hiên Viên Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn Trần Lĩnh một cái, Trần Lĩnh chợt cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng không khỏi run lên. “Hồi Hoàng thượng, hôm nay là Bách hoa tiết, là ngày mà nam nữ chưa gả được biểu lộ ái mộ với nhau, hôm nay thần nữ muốn bày tỏ với Vương gia, thần nữ muốn gả cho Vương gia, cầu xin Hoàng thượng và Vương gia thành toàn!” Trần Nhược Lan cực kỳ kiên cường nói xong đoạn này. Mặc dù dân chúng Bắc Thần quốc tương đối cởi mở, thế nhưng đó đều là bình dân bách tính, ở trong cung, nói như vậy không chừng ngay cả mạng cũng không còn, trong cung, ai cũng là người kẹp chặt đuôi. Trong lúc nhất thời, đám người nổi lên tiếng bàn luận, Trần Lĩnh quá mức yêu thương ái nữ này đến mức hết cách, hắn biết nữ nhi ái mộ Định Bắc Vương, nhưng chính phi của Vương gia từ nhỏ đã được chỉ hôn cho nữ nhi Phượng Vô Song của Tả thừa tướng. Hắn thân là Hữu thừa tướng, địa vị chỉ nhỏ hơn Tả thừa tướng một chút, dù thế nào nữ nhi của hắn cũng không thể làm thiếp cho Vương gia. Vì vậy, Trần Lĩnh vẫn ngăn cản Trần Nhược Lan gặp mặt Hiên Viên Triệt, từ đó chặt đứt tư tình của Trần Nhược Lan, không ngờ nữ nhi lại to gan đến vậy, dám công khai bày tỏ! “Hoàng thượng, đều do thần không biết cách dạy dỗ nữ nhi, kính xin Hoàng thượng thứ tội cho tiểu nữ ngu ngốc này!” Trần Lĩnh lập tức quỳ xuống, lôi kéo Trần Nhược Lan cầu xin tha thứ, chỉ sợ Hoàng thượng thẹn quá hóa giận, bọn họ ngay cả mạng cũng không còn. “Hữu thừa tướng, cái này không thể trách ngươi, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, theo bổn cung thấy, nữ nhi của Thừa tướng cũng rất xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi với Triệt nhi. Hoàng thượng, nếu không để cho Triệt nhi cùng thu? Người thấy thế nào?” Trong lòng Hoàng hậu Lưu Tú có chút vui sướng, bà ta vốn không thích một nhà Phượng Thừa tướng, vì vậy mới chọn Thẩm Dong và Đỗ Châu làm trắc phi cho Hiên Viên Triệt nhằm áp chế Phượng Vô Song, nếu chính phi cũng đổi thành Trần Nhược Lan, vậy chẳng phải quá hợp ý bà ta sao! “Triệt nhi, con thấy thế nào?” Hiên Viên Ngạo Thiên trực tiếp quăng vấn đề này lại cho Hiên Viên Triệt, Hoàng đế thật đúng là bụng dạ đen tối, Phượng Vô Song không khỏi oán thầm trong lòng. Còn chưa chờ Hiên Viên Triệt trả lời, Thái tử Hiên Viên Hạo đã đứng dậy, bộ dạng của hắn cũng không tệ, nhưng không kiêu ngạo giống như Hiên Viên Triệt, trên mặt mũi hắn có chút âm ngoan, làm người ta cực kỳ không thoải mái. Hiên Viên Hạo nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu không thể thiên vị như vậy, cái gì cũng cho Tứ đệ, trong lòng nhi thần rất ngưỡng mộ nữ nhi của Hữu thừa tướng, không bằng gả cho con đi!” Hiên Viên Hạo không phải thật tâm thích Trần Nhược Lan, nếu không làm sao hắn có thể ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Trần Nhược Lan một cái, có lẽ, hắn chỉ muốn khơi mào tranh giành với Hiên Viên Triệt, đây chính là lạnh lùng và xa cách của huynh đệ hoàng gia. “Hạo nhi, ngươi đã có chính phi, nếu Lan cô nương làm trắc phi của ngươi, vậy sợ rằng trẫm phải xin lỗi Hữu thừa tướng rồi!” Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không ngờ rằng chuyện lại phát triển theo hướng này, không khỏi có chút ảo não. Mấy vị này bàn bạc đầy khí thế, bọn họ hoàn toàn quên mất ở đây còn một tại một người trong cuộc – Phượng Vô Song! Vì vậy thế cục bị một câu nói của Phượng Vô Song giết chết trong nháy mắt. “Hoàng thượng, thật có lỗi! Thứ cho thần nữ không thể gả cho Định Bắc Vương!” Một giọng nói trong trẻo, phá vỡ không khí căng thảng, không đúng, là làm thăng thêm không khí căng thẳng, toàn bộ hiện trường lầm vào im lặng, không người nào dám lên tiếng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhỏ nhẹ, chỉ sợ Hoàng thượng giận lây sang bọn họ. Hiên Viên Triệt ngẩn ra nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt ưng của hắn trở nên sắc bén! Hận không thể bóp chết tiểu nữ nhân này! Hiên Viên Triệt hắn khi nào từng bị qua vũ nhục như vậy, lại bị một nữ nhi từ hôn! Hắn đường đường là Vương gia Bắc Thần, lại bị một nữ nhân xấu xí từ hôn! Ngày này, tất cả Bắc Thần quốc đều xôn xào, nhân vật trong lòng bọn họ lại bị một xấu nữ từ hôn! Phượng Vô Song hoàn toàn trở thành kẻ thù của hàng vạn thiếu nữ của Bắc Thần quốc! Nơi xa trên nóc nhà, Mặc Vũ không nhịn được đồ mồ hôi trong lòng vì Phượng Vô Song, nữ nhân này thật không hổ là người chủ tử coi trọng, liều mạng như chủ tử, khí phách này, tuyệt đối không phải người thường! “Chủ tử, có muốn giúp Phượng cô nương một tay không?” “Không vội!” Khóe miệng Quân Lâm Ngọc cong lên, thật không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng, rất có khí phách! Mặc Vũ dụi dụi con mắt, hắn thấy chủ tử mỉm cười! Trời ơi, đáng sợ quá, hắn tình nguyệt nhìn khuôn mặt không biểu cảm của chủ tử, vui vẻ này thật sự không thể tưởng tượng nổi, thật là quỷ dị, trong lòng Mặc Vũ điên cuồng kêu thảm. “Lớn mật! Dám cãi lại ý chỉ của trẫm, người đâu, mang nàng xuống chém!” Hoàng thượng giận đến phát run, mặt rồng giận dữ, quát lớn. Cấm vệ quân canh giữ bốn phía nghe thấy Hoàng thượng ra lệnh, lập tức có bốn tên lính đi đến, từ hai bên nhấc Phượng Vô song lên, dùng sức kéo ra ngoài. “Buông tay!” Quanh người Phượng Vô Song tản ra hơi thở quỷ dị, giọng nói lạnh lùng, như muốn tránh thoát khỏi khống chế của cấm vệ quân. Nhưng lực của một nữ tử làm sao có thể tránh được trói buộc của bốn nam tử cường tráng. Bất đắc dĩ, Phượng Vô Song cương quyết rút kiếm giấu sau lưng ra, trở tay một cái, ánh sáng chợt lóa, kiếm lập tức gác trên cổ một tên binh lính. “Để cho ta đi!” Phượng Vô Song lạnh giọng nói. “Cấm vệ quân, còn không mau bắt yêu nữ này lại cho trẫm, tịch biên cả nhà Tả thừa tướng...” Chẳng qua chỉ là uy hiếp một tên lính mà thôi, dĩ nhiên Hiên Viên Ngạo Thiên sẽ không quan tâm. Hắn còn chưa kịp nói xong bốn chữ tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, lại nghe thấy có người kinh hô: “Trời ơi, kiếm nàng cầm, lại là “Mạc Tà kiếm” của người nọ!” Người nọ, là vi thần vô cùng tôn quý trong truyền thuyết, đó là nhân vật mà bọn họ không dám gọi thẳng tên, bởi vì bọn họ không có tư cách. Ngay cả quốc chủ Bắc Thần quốc Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không có tư cách! Vậy mà, tại sao kiếm của người nọ lại ở trong tay Phượng Vô Song? “A? Bản quân đến muộn, đã bỏ lỡ cuộc vui sao!” Tất cả mọi người đều nghe được một câu nói như vậy, đât là truyền âm từ ba dặm bên ngoài, lạnh lùng trong trẻo, khí thế bức người, chưa thấy người đã thấy tiếng! Không người nào có năng lực và khí thế cường đại như vậy. Người nọ, tới thật sao?