Từ sau khi Hiên Viên Triệt đến cửa bàn bạc hôn sự với nàng, trong phủ Thừa tướng liền xảy ra thay đổi cực lớn. Những nô tài nha hoàn vốn xem thừa thường, nay lại rối rít lấy lòng nàng, quả nhiên là nhân tình nóng lạnh. Đối với những người đó, Phượng Vô Song mắt lạnh cũng không nguyện ý nhìn.
Thay đổi của Phượng Liệt ngược lại làm Phượng Vô Song để ý, mấy ngay nay, hắn phái người đưa hai ma ma và mười nhất đẳng nha hoàn tới dạy nàng lễ nghi cung đình và đối nhân xử thế, Phượng Vô Song cực kỳ chán ghét chuyện này, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, trái lại còn học rất nghiêm túc. Nếu như là người hiểu rõ nàng, nhất định có thể nhìn thấy lạnh lùng phát ra từ trong mắt nàng.
“Tiểu thư, đây là quần áo và đồ trang sức mà lão gia chuẩn bị cho người, tiểu thư thử một chút đi.” Bích Hà ôm mấy món hoa phục đi tới, nói với Phượng Vô Song.
Trong lòng Phượng Vô Song sinh nghi, người cha này của nàng, từ khi nào lại vội đặt mua quần áo cho nàng tới vậy rồi? Nhất định là vì Hiên Viên Triệt thôi!
Bích Hà thấy Phượng Vô Song không có phản ứng gì, không khỏi có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, người xem quần áo và đồ trang sức rất đẹp, lão gia thật có tâm, biết tiểu thư người thích màu xanh.”
Phượng Vô Song nhìn lại, chỉ thấy quần áo trong tay Bích Hà là cung trang màu xanh, chất liệu đắt tiền, màu sắc rực rỡ, không quá khoa trương nhưng cũng không làm mất địa vị và thân phận. Xem ra Phượng Liệt rất hiểu tính tình của nàng, biết nàng chưa bao giờ khoa trương, chỉ theo đuổi rực rỡ khiêm tốn.
“Hắn đưa những thứ này tới làm gì?” Phượng Vô Song bất mãn, không kiên nhẫn hỏi.
“Tiểu thư, người quên ngày mau là “Bách hoa tiết” sao? Ngày mai lão gia muốn dẫn người vào cung tham gia cung yến.” Bích Hà kinh hãi, cho là tiểu thư đã quên.
Bách hoa tiết, tương đương với tiết thất tịch của Bắc Thần quốc, là ngày lễ mà những nam nữ chưa lập gia đình được biểu lộ tâm ý với nhau. Với gia đình dân chúng tầm thường ngày này cũng giống như bao ngày khác, nhưng đối với hoàng gia mà nói, ngày này quan trọng không khác gì trừ tịch, bởi vì gần như tất cả những hoàng tử hoàng tôn đến tuổi vào ngày này đều bị Hoàng thượng tứ hôn. Ngoài ra, ở trong cung, Bách hoa tiết lại trở thành nơi tranh giành lần nhau của nữ tử hoàng tộc, hơn nữa cũng là cơ hội tốt để các vị Hoàng tử lôi kéo thế lực cho mình, dù sao, rất nhiều chuyện, chỉ cần liên hôn, rất dễ dàng có thể giải quyết.
Cho nên, Bách hoa tiết mỗi năm, trong cung đều sẽ cử hành cung yến, Hoàng thượng ở đó tứ hôn cho bọn họ, là vinh dự rất lớn.
Phượng Vô Song vốn còn chưa đủ tuổi để tham dự chuyện này, nàng mới mười ba tuổi, còn chưa cập kê. Nhưng trước đó vài ngày, Hiên Viên Triệt lại tự mình tới cửa bàn bạc hôn sự với Phượng Liệt, chuyện này không thể không nói, bởi vì Hiên Viên Triệt sắp sửa cập quan lễ rồi, Bách hoa tiết năm nay Hoàng thượng nhất định sẽ tứ hôn cho hắn.
“Chưa, vậy hôm nay nghỉ ngơi sớm đi!” Phượng Vô Song lạnh lùng nói, nếu bọn họ muốn nàng lammf như vậy, thì cứ như mong muốn của bọn họ đi, chỉ là nàng mặc kệ hậu quả!
Ngày thứ hai, mặt trời vừa mới ló ra, Hồng Liên, Bích Hà và mấy nha hoàn nhất đằng liền cùng nhau trang điểm cho Phượng Vô Song, Phượng Vô Song còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng mặc cho bọn họ sắp đặt.
Bích Hà vừa bôi một chút dược cao lên trên mặt Phượng Vô Song, cảm giác lạnh như băng làm cho Phượng Vô Song lập tức tỉnh táo, Bích Hà bôi cái gì nên mặt nàng?
“Bích Hà, chờ một chút, ngươi đang bôi thứ gì cho ta vậy?” Phượng Vô Song nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Bích Hà vẫn như bình thường, nàng ấy đưa cho Phượng Vô Song nhìn, cũng cẩn thận giải thích: “Tiểu tư, lão gia nói bôi cái này lên mặt người, có thể trừ sẹo...” Nói xong, nàng ấy cúi đầu thật sâu, sợ bj Phượng Vô Song trách cứ. Dù sao, đi theo Phượng Vô Song lâu như vậy, nàng ấy biết tiểu thư thật sự rất để ý vết sẹo trên mặt mình, cho đến cho tới bây giờ bọn họ cũng không dám nói, đến nỗi tất cả mọi người đều coi Phượng Vô Song là một mỹ nhận tuyệt sắc, mà quên mất má trái xấu xí của nàng.
Phượng Vô Song cười lạnh, lúc này vội tới xóa vết sẹo của nàng, không phải là rất buồn cười sao? Có thể có hiệu quả trong chốc lát sao? Phượng Liệt không chờ được mà muốn gả nàng ra ngoài như vậy sao? Mặc dù Phượng Vô Song vừa mới tới đã không có tình cảm với Phượng Liệt, nhưng nàng rất ghét cái cảm giác bị người khác dắt mũi!
“Không cần!” Phượng Vô Song quả quyết cự tuyệt, nói.
Cung yến Bách hoa tiết náo nhiệt được cử hành từ trong Càn Thanh cung kéo ra bên ngoài, chư vị phi tần, Hoàng tử, Công chúa và đại thần cùng gia quyến của bọn họ, lục tục đi tới. Chính giữa đại điện là chỗ ngồi của Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu, phi tần được phân ra hai bên. Bên trái là chỗ ngồi của Hoàng tử Công chúa, bên phải còn lại là chỗ ngồi của đại thần và gia quyến đi cùng, tất cả đều thể hiện cấp bậc tôn ti trật tự.
Mắt thấy tất cả tân khách đã đến đông đủ, chỉ còn lại Hoàng thượng và Hoàng hậu còn chưa tới, ngay cả Thái hậu cũng đã nhập tọa. Lúc này Phượng Liệt mới bắt đầu bất an, bởi vì Phượng Vô Song cò chưa tới, buổi sáng lúc ra khỏi cửa, rõ ràng hắn đã dặn dò Nguyên Phúc, để cho Tiểu thư tới sớm một chút, bây giờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Phượng Liệt có chút bất an, nữ nhi này, cho tới giờ hắn chưa từng nắm chắc, tính tình cố chấp như vậy, thật sự rất giống nàng!
Đúng lúc này, Phượng Liệt nghe được trong đám người có chút xôn xao, mới giương mắt nhìn cửa thành.
“Nữ tử này là ai? Thật là đẹp!”
“Đúng vậy, thật giống như thần tiên hạ phàm!”
“Màu xanh này rất xứng với nàng, không biết nàng là nữ nhi nhà ai, nói không chừng đợi lát nữa có thể cầu xin Hoàng thượng làm chủ, gả nàng cho ta!”
“Hừ! Dáng người của nàng còn không đẹp bằng nửa bản tiểu thư!”
...
Các lời nghị luận tới dồn dập, Phượng Vô Song cứ lững thững chậm rãi đi đến, không chút quan tâm đến tiếng nghị luận xung quanh nàng, chỉ lúc Phượng Vô Song nghe được có người nói nàng đẹp, nàng mới hung hăng khinh bỉ ở trong lòng một chút, nếu bọn họ thấy vết sẹo xấu xí trên má trái của nàng, không biết có còn tán thưởng nàng như vậy không? Aiiii!
Mọi người chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc chậm rãi đi tới, bờ bai nàng như được gọt dũa, thắt lưng thẳng tắp, mi như lông chim, da trắng như tuyết. Trên người mặc cung trang màu xanh, lụa mỏng màu xanh bên ngoài bay bay theo gió, lụa mỏng bay múa, cả người tản ra khí tức nhàn nhạt. Ba nghìn sợi tóc được vấn thành bích lạc kế đơn giản, chỉ cài một bộ diêu hoa màu xanh thanh nhã lay động theo từng bước đi, khóe miệng mang theo ý cười, khuynh quốc khuynh thành.
Hiên Viên Triệt ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm nàng đi đến bên cạnh Phượng thừa tướng, giống như muốn chọc một cái lỗ thủng trên người nàng. Trong lòng hắn sinh ra một cảm giác phiền muộn, thậm chí ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, đối với nàng, hắn chỉ là bị bắt buộc! Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn có được sự ủng hộ của Phượng thừa tướng, chỉ vì giang sơn, không hơn. Ngay sau đó liền không nhìn nàng nữa, buồn bực uống mấy ly rượu.
Mục Tuyết Vi ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Triệt hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, nữ nhân này lại xuất hiện, lần trước làm hại nàng ta bị Vương gia thất sủng, lần này, nàng lại cướp đi ánh mắt của Hiên Viên Triệt, trong lòng Mục Tuyết Vi cực kỳ căm hận, hôm nay nhất định phải cho xú nha đầu này đẹp mặt!”
Cảm nhận được ánh mắt đầy thù hận của Mục Tuyết Vi, Phượng Vô Song mắt lạnh nhìn Mục Tuyết Vi, trong mắt lạnh như băng, làm cho Mục Tuyết Vi có chút thất thần, ánh mắt lãnh khốc không khác gì Vương gia.
“Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Một thái giám hô to, lúc này mới thu lại ánh mắt đang nhìn Phượng Vô Song của mọi người.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Các khanh bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
68 chương
160 chương
54 chương
39 chương
10 chương