Phong Hoa Tuyết Nguyệt Full
Chương 2
...Tuyết là ánh trăng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc. Nguyệt là gần nhau trong gang tấc lại biển trời cách mặt, thiên thu vạn năm...
* * *
Thời điểm Giang Trừng bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, đã là đầu giờ Sửu.
Ánh trăng khuya rọi qua cửa sổ, mơ hồ chiếu sáng một mảnh nhàn nhạt giữa căn phòng. Giang Trừng nghiêng đầu nhìn, thốt nhiên phát hiện có người đang tựa vào bàn trà cạnh giường mình mà ngủ.
Người này khi ngủ và khi thức tựa hồ cũng không khác nhau là mấy, y phục thẳng thớm, đầu tóc gọn gàng, hơi thở bình ổn, tư thái vẫn tao nhã, ung dung, ngoài Trạch Vu Quân Lam Hi Thần của Lam thị còn ai vào đây?
Giang Trừng cau mày suy nghĩ, trí nhớ chậm chạp khởi động, nghĩ mãi cũng chưa ra tại sao Trạch Vu Quân lại ngủ trong phòng của hắn.
Hiện tại, hắn với người Lam gia chính là cảm giác nhìn thấy liền khó chịu. Không đúng, là hắn hiện tại đối với bất kỳ ai cũng phát sinh cảm giác nhìn thấy liền khó chịu, nhưng bất mãn ra mặt chính là người Lam gia, mà tiêu biểu là Lam Vong Cơ.
Giang Trừng nén lại cảm giác muốn đem Lam Hi Thần đập cho tỉnh rồi đạp ra khỏi phòng, mệt mỏi nhắm mắt lại cố gắng ngủ tiếp. Nhưng hắn ngủ không nổi, cuối cùng vẫn là không đừng được, mở mắt ra.
Ánh trăng nhè nhẹ soi sáng, dịu dàng mà cũng thập phần thanh khiết, nhu hòa phác họa đường nét trên khuôn mặt tựa ngọc mài băng tạc kia. Sống mũi cao, đường mày dài, vừa có phong thái tôn quý khiến người ta không dám coi nhẹ, lại vừa ấm áp ôn hòa như gió xuân. Gương mặt này vốn đã giống Lam Vong Cơ đến bảy tám phần, khi nhắm mắt ngủ say lại càng như cùng đúc từ một khuôn ra.
Giang Trừng quay mặt đi, lẩm bẩm:
- Khuôn mặt mà ta ghét nhất.
Hắn hít sâu một hơi để đè nén cảm giác nhộn nhạo trong bụng xuống, chợt ngoài ý muốn phát hiện ra rằng pha lẫn trong mùi trầm ngan ngát lan tỏa khắp phòng, vậy mà như có như không lại chen vào một mạt đàn hương thoang thoảng.
Lạnh lùng thản nhiên, lại có chút ngọt ngào nhàn nhạt, khiến thần trí hắn vô cớ buông lỏng.
Giang Trừng ngẫm nghĩ, có lẽ trong lò hương đang đốt, gia nhân đã bỏ thêm một vài vị thảo dược an thần. Toàn thân hắn mỏi mệt, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Từng cảnh tượng một cứ lần lượt, lần lượt hiện về. Bên tai hắn lại như văng vẳng tiếng gào rú ghê rợn của tang thi, tiếng đao kiếm chém vào da thịt, tiếng máu chảy tí tách nhuộm tràn mặt đất. Hắn lại nhìn thấy cảnh tượng ám ảnh nơi cuối hầm mộ tranh tối tranh sáng, nhìn thấy Trần Tình lăn lóc giữa một đám huyết nhục mơ hồ...
Giang Trừng hoảng hốt tung người bật dậy, nhưng cánh tay vô lực khiến hắn bất thần trượt một cái, ngã nhào xuống mặt đất.
Chuông bạc bên hông "leng keng" reo vang, giữa căn phòng tĩnh mịch như tờ càng đặc biệt ngân nga thanh thúy.
Lam Hi Thần tựa bên bàn mở to đôi mắt, đồng tử sẫm màu như nước hồ sâu mùa thu nhè nhẹ chớp động, nhanh nhẹn bước tới đỡ người.
- Giang tông chủ là muốn tìm vật này sao?
Giang Trừng nhìn thấy giữa năm đầu ngón tay thon dài trắng như ngọc của Lam Hi Thần chính là một ống sáo màu đen, tua đỏ treo nơi đầu sáo dường như còn hơi ẩm ướt, có lẽ vừa mới được người nỗ lực gột rửa chưa kịp khô hẳn.
Trạch Vu Quân đỡ hắn đứng dậy, ôn nhã phân bua:
- Cái này rơi ra từ người Giang tông chủ trước khi ngất đi, ta giúp tông chủ giữ lại. Yên tâm, không có người thứ hai nhìn thấy.
Giang Trừng trầm ngâm giây lát, vươn tay nhận lại Trần Tình. Hắn kinh ngạc phát hiện ra, mùi đàn hương thanh lãnh vừa rồi không hề tỏa ra từ lò hương vẫn đang dịu dàng tỏa khói, mà tản mát ra từ trên người của Lam Hi Thần.
Trời vừa tảng sáng, ánh trăng tan ra nơi mái hiên như vạt tuyết đầu mùa tan ra dưới nắng. Giang Trừng tiễn Lam Hi Thần ra khỏi phòng mình, ngẩng đầu nhìn vầng trăng giữa tháng nhạt đi trên nền trời, sắc trắng nhạt từa tựa như màu áo của Lam gia, chẳng hiểu sao khiến người ta cảm khái không nói nên lời...
__________
Chỉ cần là người đẹp trai tốt bụng, gia thế khủng, thì tui đều thấy có thể gả sư muội nhà tui cho =))
BTW đừng ai hỏi tui cái fic Liễu Trừng sao vẫn chưa đăng, tuần rồi ngọc thể bất an nên không lết đi viết fic được =.=
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
10 chương
1019 chương
534 chương
13 chương