Phòng Đọc Sách Đêm Khuya
Chương 6 : Gặp Bố Mẹ Vợ!
Hai cô y tá chân tay luống cuống không biết phải làm sao, bác sĩ Lâm cũng có chút sửng sốt.
Thật sự là thô bạo quá mức rồi.
Châu Trạch không giải thích bất cứ điều gì, chỉ trực tiếp đưa tay ra, mở tấm vải trắng đang che trên đầu của đứa bé gái.
Là đứa nhỏ này, quả nhiên là cô bé!
Chẳng trách vừa rồi cô bé không có một chút thương tích nào.
Thậm chí trên người cũng không có một vết trầy xước,
Đây không phải là vì cô bé được xếp ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên may mắn như vậy,
Mà thực ra,
Cô bé là người bị thương nặng nhất trong số tất cả các bạn nhỏ bị thương ở đây. Lúc nãy bệnh nhân mà các bác sĩ toàn lực cứu chữa cũng chính là cô bé ấy.
Linh hồn của cô bé đã phiêu diêu rồi, nhưng cô bé vẫn không biết mình đã chết, vẫn đi nhắc nhở mọi người không được hút thuốc ở nơi công cộng, hơn nữa lại còn đi an ủi những bạn học cùng lớp đang bị thương mà vết thương không quá nghiêm trọng,
Nhưng thực ra,
Những bạn nhỏ kia, căn bản không nhìn thấy cô bé,
Toàn bộ những người ở bệnh viện,
Người có thể nhìn thấy cô bé,
Chỉ có mình Châu Trạch anh!
- Cô bé chết rồi? - Châu Trạch vừa hỏi, ánh mắt vừa băn khoăn nhìn xung quanh.
- Từ Nhạc?
Bác sĩ Lâm nhìn chồng mình, bây giờ cô không còn tâm tư đi để ý đến lời nói vớ vẩn lúc nãy của anh, bởi vì hiện giờ cô phát hiện chồng mình thần kinh có chút không bình thường.
- Cô bé vẫn chưa chết, mọi người hãy tiếp tục cứu chữa đi, hãy tiếp tục cứu sống cô bé!
Châu Trạch đột nhiên nắm lấy cánh tay của bác sĩ Lâm, kéo cô qua, quát lớn:
- Thời hạn cứu chữa vẫn chưa hết, cô bé vẫn còn khả năng tỉnh lại, tiếp tục cứu chữa đi!
- Anh này, anh này!
Hai người y tá nhìn thấy Châu Trạch thô bạo nắm lấy tay bác sĩ Lâm thì vội vàng định kéo anh ta ra. Trong mắt bọn họ, anh chồng của bác sĩ Lâm có chút khó hiểu, hơn nữa hành vi của anh ta còn có xu hướng bạo lực gia đình.
Châu Trạch đẩy hai người y tá ra, đồng thời cũng buông lỏng tay, hạ giọng nỉ non nói:
- Cô bé đi đâu rồi, cháu đi đâu vậy, cháu rốt cuộc đã đi đâu rồi!
Châu Trạch xông ra bên ngoài, chạy khắp nơi tìm kiếm.
Vừa mới đây thôi, linh hồn cô bé còn đang quanh quẩn bên các bạn nhỏ an ủi họ, bây giờ đột nhiên không biết đi đâu rồi.
Cô bé đã đi xuống địa ngục rồi sao?
Cô bé đã chết rồi à.
Đã không kịp nữa rồi sao?
Châu Trạch có chút hoang mang, anh không hiểu sao mình lại kích động như vậy, cũng không biết tại sao mình lại lo lắng như thế;
Có lẽ, bởi vì đấy vốn là công việc của anh. Cứu chữa tất cả những bệnh nhân có khả năng cứu chữa được là trách nhiệm của anh. Hơn nữa, một cô bé lương thiện kiên cường như vậy vừa rồi còn chào hỏi với mình.
- Chú ơi, chú đang tìm cháu ạ?
Giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên phía sau lưng, Châu Trạch vội vàng quay người lại, một lần nữa nhìn thấy cô bé kia.
Nhưng thân thể cô bé bây giờ đã không còn hiện diện rõ ràng như lúc trước nữa, lúc này linh hồn đã mờ nhạt hơn rồi.
- Chú ơi, cháu thấy lạnh.
Cô bé ôm lấy hai cánh tay mình ngồi xổm xuống:
- Cháu đi tìm chị y tá bảo chị ấy cho cháu mượn cái áo, nhưng chị ấy không để ý đến cháu. Có phải các chị ấy ghét cháu, có phải cháu rất đáng ghét không.
Những ánh sáng lấm chấm rực rỡ từ trên người cô bé lan tỏa ra xung quanh, hình ảnh này Châu Trạch đã từng chứng kiến, ngày trước nó cũng xuất hiện trên người anh.
- Từ Nhạc, về nhà với tôi!
Lúc này bác sĩ Lâm cũng đi đến.
Cô bé nghiêng đầu, nhìn phía sau mình.
- Đừng nhìn!
Châu Trạch đi lên trước một bước, đưa tay ra che hai mắt cô bé lại. Ai mà biết được nếu cô bé nhìn thấy thi thể của mình đang nằm trên giường bệnh, em sẽ như thế nào,
Cô bé sẽ suy sụp?
Cô bé sẽ nhận ra mình đã chết rồi, sau đó trực tiếp hồn tiêu phách tán?
Lúc tay Châu Trạch chạm vào cô bé, móng tay của anh bỗng nhiên hơi nóng lên, không dài ra, không biến thành màu đen, nhưng Châu Trạch cảm giác như mình đang bị bỏng vậy. Cũng lúc này, cơ thể của cô bé có chút động đậy, tạo thành một vầng sáng bao phủ xung quanh đầu ngón tay của Châu Trạch. Những ánh sáng này những người xung quanh Châu Trạch đều không thể nhìn thấy.
- Tránh ra, cô bé vẫn có thể cứu được!
Châu Trạch kích động chạy về phía giường bệnh thêm lần nữa.
- Từ Nhạc!
Lồng ngực bác sĩ Lâm phập phồng liên hồi. Người bệnh đã chết, cô thật sự không biết, chồng cô bây giờ đang lải nhải nổi điên cái gì nữa. Hơn nữa, anh học về kiến trúc, căn bản là không có liên quan gì đến y học.
Lần này khi Châu Trạch xông tới, hai người y tá lúc nãy cũng không ngăn cản nữa. Châu Trạch kéo lớp vải trắng ra, đưa hai bàn tay của mình lên đặt trên lồng ngực của cô bé.
Đúng vậy, lúc trước mình sống lại được, cũng là nhờ làm như thế này.
Linh hồn của cô bé đã thoát ra,
Nhưng vẫn có thể quay trở lại được,
Cô bé có thể sống lại!
Sau khi nhìn thấy tất cả ánh sáng trên đầu ngón tay mình đều đi vào trong cơ thể cô bé, Châu Trạch làm động tác ép tim ngoài lồng ngực để tim đập trở lại, hai tay anh đan vào nhau bắt đầu ấn trên ngực cô bé.
- Tỉnh lại!
- Tỉnh lại!
Hai người y tá không dám lại gần, chỉ có thể quay sang nhìn bác sĩ Lâm
- Cô bé chết rồi.
Bác sĩ Lâm đi đến bên cạnh Châu Trạch nói.
- Vẫn chưa đến thời gian cứu chữa tốt nhất, tôi vẫn còn nhớ rất rõ thời gian ấy.
Châu Trạch vừa tiếp tục ép tim ngoài lồng ngực vừa hét lên:
- Cô bé vẫn có thể sống lại, vẫn có thể sống lại!
Bác sĩ Lâm mím chặt môi, trực tiếp đưa tay đẩy Châu Trạch ra, rồi ngay sau đó đan hai tay của mình đặt lên trên lồng ngực cô bé tiếp tục ép tim.
- Anh dùng lực mạnh quá, trên người cô bé đang bị thương. A Thuần, đem những thiết bị hỗ trợ cắm vào, tiếp tục cứu chữa.
Châu Trạch bị đẩy ra, nhưng anh ta không tức giận mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô bé đang nằm trên giường bệnh.
May mắn nhất có lẽ chính là các bậc phụ huynh đang bị cảnh sát chặn bên ngoài. Ngoài kia đang có nhiều bạn nhỏ ồn ào như vậy, chẳng có ai chú ý đến tình hình phát sinh ở trong này.
Bác sĩ Lâm tiếp tục ép tim ngoài lồng ngực. Trên trán cô đã giọt xuống những giọt mồ hôi, cô cũng không hiểu vì sao mình lại cùng phát điên với người đàn ông này như vậy. Không biết tại sao vừa mới đây thôi, cô nhìn thấy trong mắt người đàn ông này có chút khác thường.
Mà người đàn ông này, chính là chồng cô. Hôm nay, cô lại có cảm giác mình không hiểu rõ anh.
Thiết bị hỗ trợ đã hoạt động, nhưng trên màn hình vẫn chỉ hiện lên một đường thẳng như cũ.
Hai cô y tá đứng bên cạnh không biết phải làm thế nào.
Không thể cứu được nữa rồi?
Cho dù bản thân có đưa linh hồn trở về,
Thì cũng không cứu được cô bé nữa rồi?
Một thứ cảm xúc buồn bã thất vọng trào dâng trong lòng Châu Trạch.
- Tít… tít… tít…
Chính lúc này,
Đường thẳng vốn thẳng tắp trên màn hình bỗng nhiên nhấp nhô gợn sóng,
Khuôn mặt bác sĩ Lâm đầy vẻ khiếp sợ nhìn lên màn hình,
Đây là,
Là kì tích của y học ?
…
Lái xe đi từ bệnh viện về nhà trời đã tối đen, Châu Trạch ngồi ở ghế phụ bên cạnh, bác sĩ Lâm lái xe, hai người không nói với nhau lời nào.
Trầm mặc, đây không khí thường thấy trong quan hệ vợ chồng hai người họ. Có điều, ngày trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc này đều là Từ Nhạc, nhưng hôm nay lại đổi lại thành bác sĩ Lâm.
- Anh đã từng học qua ngành y rồi sao?
- Không có.
- Nhưng động tác lúc nãy của anh rất chuyên nghiệp.
Bác sĩ Lâm có thể nhìn ra điều này.
- Lúc tôi thi bằng lái xe đã được huấn luyện qua.
Châu Trạch lấy bừa một lí do để chống chế.
- Nhưng anh làm gì có bằng lái xe.
Bác sĩ Lâm khẽ nhíu mày.
-…- Châu Trạch.
Ừm, trong lòng Châu Trạch trầm xuống, có chút khinh bỉ Từ Nhạc.
Bác sĩ Lâm cũng không định đào bới sâu thêm nữa, chỉ nói:
- Cảm ơn anh hôm nay đã kiên trì.
- Cô không cần cảm ơn.
Châu Trạch xua tay, với tư cách là… ít nhất thì tự đáy lòng anh vẫn cho rằng mình là một bác sĩ, cứu sống bệnh nhân, thật sự không cần nói lời cảm ơn.
Cô bé vẫn chưa tỉnh lại, vẫn hôn mê như trước, nhưng dù sao cũng vẫn còn hi vọng.
- Tôi thay mặt cô bé cảm ơn anh.
Bác sĩ Lâm cầm điện thoại xem một chút:
- Sắp tám giờ tối rồi, bố mẹ tôi vẫn đợi chúng ta về ăn cơm.
Bố mẹ?
Châu Trạch bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đây chẳng phải là đi gặp bố mẹ vợ sao?
Xe đi vào một khu dân cư cao cấp, khu này là đường nối sang Thượng Hải. Về vị trí địa lí, khu này với Thượng Hải nằm về hai bên của cửa biển Trường Giang. Mặc dù nơi này không được tấc đất tấc vàng như ở Thượng Hải, nhưng giá nhà đất ở đây cũng không rẻ chút nào.
Sau khi đã đỗ xe ngay ngắn, bác sĩ Lâm đi vào bên trong, Châu Trạch đi ngay sau cô. Hai người đi vào trong thang máy, rồi lại cùng nhau đi ra ngoài. Bác sĩ Lâm lấy chìa khóa mở cửa ra.
Đồ dùng thiết bị trong phòng được sắp xếp rất chỉnh chu, căn phòng được thiết kế tầng trong tầng. Thực ra, từ chiếc xe mà bác sĩ Lâm lái có thể nhìn ra, điều kiện gia đình Lâm gia cũng tương đối khá giả.
Đương nhiên, với phận ở rể của mình bây giờ cũng là bằng chứng cho thấy, nếu gia đình không có tiền không có điểm tựa thì cũng khó mà có ai tới ở rể được.
Một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc đã bạc nửa đầu đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem truyền hình, là chương trình tin tức quốc tế phát lại, ông vô cùng chăm chú xem.
Cho dù con gái và con rể đã về, ông cũng chỉ liếc mắt qua, không nói gì.
- Vãn Thu, con về rồi à?
Cửa phòng bếp được đẩy ra, mẹ vợ đi ra ngoài, có lẽ dáng vẻ của bác sĩ Lâm cùng cô em vợ kia đều được di truyền từ mẹ của bọn họ. Bà ấy rất cao, bây giờ người có hơi đầy đặn một chút, nhưng vẫn như nhân vật rất có sức hút giữa quảng trường “hoàng hôn đỏ” khiến không ít đàn ông phải khom lưng ngưỡng mộ.
Viết bảng đen, chép bút kí, đi vào trọng tâm,
Cuối cùng Châu Trạch cũng biết được họ tên đầy đủ của vợ mình… Lâm Vãn Thu.
Ánh mắt mẹ vợ lướt qua người Châu Trạch, rõ ràng là hơi nhíu xuống một chút.
- Ông nó ơi, ăn cơm thôi, Vãn Thu về rồi.
- Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.
Cô em vợ từ trong phòng khách đi ra vẫy vẫy, nắm tay sau đó chu chu môi với Châu Trạch, ý bảo phải cẩn thận chú ý đến bố mẹ mình.
Động tác nhỏ này xem ra cũng không tệ, nhưng có thể thấy tính cách cô bé này hơi bướng bỉnh một chút, tuy nhiên cũng không đến mức quá đáng.
Châu Trạch vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc đang rửa thì Lâm Vãn Thu cũng đi vào. Cả hai người cùng dùng nước rửa tay để xoa hai bàn tay của mình, hơn nữa đều rửa rất cẩn thận.
Ánh mắt Lâm Vãn Thu liếc nhìn Châu Trạch thêm chút nữa, sau đó xả nước rửa sạch tay rồi trở lại phòng khách.
Châu Trạch cũng xả nước, lấy khăn giấy lau khô tay, rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Mọi người đã ngồi ngay ngắn đúng vị trí, Châu Trạch ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lâm Vãn Thu.
Mẹ vợ hơi xịu mặt bưng cơm lên, khi đặt đến trước mặt Châu Trạch thì rõ ràng là mạnh tay hơn một chút.
Vẫn còn may,
Không đến nỗi cố ý không lấy cơm cho mình.
Châu Trạch nghĩ thầm trong lòng.
- Từ Nhạc, có phải cậu thấy chúng tôi đối xử với cậu không tốt?
Mẹ vợ ngồi xuống, bà chưa ăn cơm mà cất giọng nói trước.
- Không có, rất tốt ạ. - Châu Trạch trả lời.
- Vậy tối qua cậu không về nhà, là làm ra vẻ với ai…
- Mẹ, ăn cơm thôi, cửa hàng của anh ấy có chút chuyện, anh ấy có nói với con rồi. -Lâm Vãn Thu lên tiếng giải vây.
Hai vợ chồng bố mẹ vợ liếc nhìn nhau, có chút ngạc nhiên, cô con gái lớn của mình lại lên tiếng nói giúp cho đứa con rể này. Điều này làm cho họ chưa thể thích ứng kịp, nhất thời quên mất nên làm gì tiếp theo.
Cô em vợ ngồi quan sát bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên. Chị gái mình vốn không có để ý gì đến người anh rể trên danh nghĩa kia, hôm nay mặt trời lại mọc đằng tây thế này?
- Ăn cơm thôi. - Bố vợ cầm đũa lên ý bảo. - Cậu cũng ăn đi.
Bố vợ còn cố ý dùng đũa chỉ vào Châu Trạch.
Ừm, hành vi này có chút bất lịch sự, nhưng vẫn còn may, có lẽ ông đã không còn để ý đến chuyện tối qua nữa rồi.
- Vãn Thu à, con ăn miếng thịt kho tàu này đi, mẹ hầm rất lâu đấy.
Mẹ vợ gắp cho hai cô con gái của mình mỗi người một miếng thịt, sau đó do dự một chút, nhưng vẫn gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho Châu Trạch.
Lúc này Châu Trạch mới để ý, cả ngày nay mình chưa ăn cái gì, từ lúc mượn xác nhập hồn tối qua đến sáng rồi trưa nay, mình đều không ăn gì cả.
Anh ta cũng không khách khí,
Gắp miếng thịt lên rồi cho vào trong miệng,
Ngay sau đó,
Khuôn mặt Châu Trạch cứng đờ,
Một cảm giác buồn nôn dữ dội từ trong tim ập tới, ngay sau đó dạ dày cũng bắt đầu điên cuồng co thắt.
- Ọe…
Châu Trạch trực tiếp nôn khan ra, anh ta có cảm giác thứ mình vừa ăn vào là thuốc độc vậy.
-…- Mẹ vợ.
-…- Bố vợ.
Bầu không khí trên bàn ăn,
Đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Truyện khác cùng thể loại
190 chương
37 chương
206 chương
243 chương
43 chương
262 chương
400 chương