Edit: Vi Beta: Emerald Chương 17: Cha mẹ Đổng Thư hoảng sợ, vội vàng để Giản Đan tự nâng tay phải lên, lại đến tủ lạnh lấy đá rồi bọc khăn mặt, cẩn thẩn chườm cho hai ngón tay bị thương kia. Bởi vì đã qua thời gian dài, cho nên tay đã sưng vù lên, chườm đá chẳng ăn thua mấy, lúc viên đá vừa chạm vào tay, Giản Đan đã kêu ầm ĩ. – Đau chết mất! Anh nhẹ chút được không! A a a!!! Giản Đan đau chảy nước mắt, tên ngốc vốn sợ đau này ban nãy nhịn đau, nếu mình không hỏi thì chắc chắn cậu ta vì tự làm đau mình mà sẽ không khóc. Giờ có người an ủi lập tức không nhịn được, mang theo cả tủi thân cùng đau đớn khóc hết ra. – Được được, anh nhẹ nhàng, anh nhẹ nhàng, em đừng nhúc nhích. Đổng Thư cầm cổ tay Giản Đan, không cho cậu lộn xộn, anh lấy ngón trỏ và ngón cái nhéo ngón tay Giản Đan một cái. Giản Đan bị ấn đau muốn chết, suýt thì nhảy dựng lên, khóc càng to: – Ô ô ô ô, cả anh cũng bắt nạt tôi! Đau chết mất! – Anh sai rồi anh sai rồi, anh chỉ muốn kiểm tra tay em có gãy xương không thôi. Được rồi được rồi mà! Không gãy xương, không gãy xương! Anh không động vào nữa! Tuy không gãy xương nhưng chỗ móng tay thì rất khủng khiếp, toàn bộ phần thịt dưới móng đều xanh tím rồi biến thành màu đen. Đổng Thư định cắt hết móng đi để tránh thương tổn lần thứ hai, nhưng vừa động vào một cái Giản Đan đã khóc to hơn nên đành thôi. Các bệnh viện lớn đều đóng cửa vào buổi tối, Giản tiểu ngốc khóc đến rối tinh rối mù thế này căn bản là không thể đưa đi viện. Đổng Thư cầm đá, kiên trì bắt Giản Đan giữ ở đầu ngón tay, chờ sáng mai đưa Giản Đan đi viện xử lí. – Ô ô ô, tôi vô dụng, ô ô ô, chê tôi vô dụng còn sinh tôi ra làm gì! Anh trai có ích, anh rể cũng có thể kiếm tiền, chỉ cần có họ là được rồi. Ô ô ô, đau quá đau quá! – Ừ ừ ừ. – Một mình tôi, hức, một mình tôi cũng sống tốt được, hức, tôi không cần bọn họ quản đâu! – Ừ, phải, chúng ta tự kiếm tiền. – Hức, anh cũng, hức! Khẳng định là anh khinh thường tôi! Ai thèm cùng anh, hức. Anh nhất định cũng khinh thường, hức, tôi. Lúc cáu kỉnh chỉ số thông minh của Giản tiểu ngốc hoàn toàn bằng không, trên cơ bản là đã tiến vào trạng thái cố tình gây sự, đặc biệt là đối phương càng bao dung chuyện mình cáu kỉnh thì cậu càng tùy hứng. Đổng Thư tốt tính, lấy chăn đắp thật kĩ cho Giản Đan, thật cẩn thận để tay phải cậu không chạm vào chăn. Chăn có sợi, nhỡ đâu mắc vào cái móng tay kia thì sẽ chính là thảm kịch mang tầm cỡ thế giới. Giản Đan cứ cằn nhằn liên miên gì đó, khóc xong thì mơ mơ màng màng nhắc tới Đổng Thư đáng ghét nhất. Chuyện Giản Đan hay lăn lộn lúc ngủ Đổng Thư đã tràn đầy kinh nghiệm, vì tránh cho nửa đêm Giản Đan đè lên tay, Đổng Thư nghĩ mãi rồi đem cậu ôm vào trong lòng, giữ lấy tay Giản Đan. Thật vất vả tới sáng hôm sau, ngón tay Giản Đan vẫn sưng thật to, phải nhanh đưa tới viện. Bác sĩ nhìn một chút, thấy ngón tay không bị vỡ móng lại hơi nứt xương một chút, may mà không đến mức phải bó bột. Sau khi bôi thuốc chữa nứt xương cho ngón này xong, bác sĩ đề nghị nhổ móng tay bị thương, Giản Đan vừa nghe đã chạy biến. – Tôi không cần nhổ! Trong góc nào đó của bệnh viện, Giản Đan ôm ngón tay, khua khua chân. – Nhổ mới nhanh khỏi. – Không! Anh không thấy trong TV hay có cực hình nhổ móng tay hả? Nhất định rất đau! – Sẽ có thuốc tê, không đau vậy đâu. Đổng Thư xuất toàn lực trấn an Giản tiểu ngốc đang xù lông. – Tôi không cần!!! Cuối cùng tất nhiên vẫn là nhổ móng, bôi thuốc, vì trước mặt là bác sĩ, là người lạ nên bạn nhỏ Giản Đan buộc phải dũng cảm, rốt cuộc cũng không khóc, cũng có thể là do tác dụng của việc đã mãnh liệt yêu cầu dùng nhiều thuốc tê. Bởi vì bị thương ngón trỏ và ngón giữa nên Giản Đan tạm thời không thể dùng đũa và bút, ngay cả bàn phím và chuột có lẽ cũng phải rời xa một thời gian. Sau khi kiểm tra xong ngón tay đáng thương, Đổng Thư đề nghị đi khách sạn thăm ba mẹ Giản. Giản tiểu ngốc sụt sịt không phản đối cũng chẳng đồng ý, Đổng Thư lôi kéo Giản tiểu ngốc, vui tươi hớn hở đi khách sạn. Nhìn thấy bảo bối yêu dấu nhà mình bị thương, ba Giản và mẹ Giản đau lòng lắm, hỏi nửa ngày mới biết là vì cậu cáu kỉnh mà làm chính mình bị thương thì hai người lại có điểm dở khóc dở cười. Giản tiểu ngốc dỗi nhanh mà hết cũng nhanh, bị mẹ Giản dỗ ngọt cũng xuôi bảy tám phần, xung phong nhận việc dẫn hai người đi ngắm cảnh. Tạm thời không đề cập đến hai ngón tay của Giản Đan, chỉ dựa vào việc Giản tiểu ngốc là đứa mù đường còn không biết xem bản đồ cũng đủ để ba mẹ Giản cự tuyệt đề nghị của cậu. Giản tiểu ngốc gọi cho Bạch Nguyễn báo rằng mẹ Giản tới, Bạch Nguyễn nhanh chóng tới khách sạn. Không có gì bất ngờ, anh cầm ngón tay của Giản Đan hô to gọi nhỏ một lúc, đương nhiên lại càng không ngoài dự đoán là sau khi biết nguyên nhân, anh hung hăng đập Giản Đan vài cái. Buổi chiều, Giản Đan ôm theo vài cục u trên đầu cùng Đổng Thư về nhà dưỡng thương, Bạch Nguyễn đưa hai cụ đi ngắm cảnh và ăn vặt. Bạch Nguyễn đánh thì đánh đấy nhưng đau lòng thì vẫn cứ đau, anh sử dụng mạng lưới quan hệ cường đại của mình để xin cho Giản Đan được nghỉ phép một tuần. Giản Đan về nhà ăn hoa quả rồi gọi cho biên tập báo tin mình bị thương ở tay phải, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của biên tập viên than tác phẩm cuối tháng phải làm sao đây, lập tức cúp máy. Vốn dĩ Giản Đan thấy rằng nghỉ phép là một chuyện không tệ lắm, hơn nữa bởi vì tay phải bị thương không thể cầm đũa, Đổng Thư còn đặc biệt làm hamburger vào bữa trưa. Nhưng sự thật là thuốc tê không thể nào có hiệu lực vĩnh viễn, sau khi sức mạnh của thuốc tê không còn thì việc nhổ móng tay lập tức thể hiện uy lực của mình. Nguyên cả chiều, Giản Đan đều quay cuồng đủ kiểu, kêu rên đủ loại trên sopha, dù đã uống thuốc giảm đau nhưng mà vẫn đau muốn chết. Tự mình làm mình bị thương, có muốn tìm người trút giận cũng không được, cuối cùng Giản tiểu ngốc tính tình bộc phát, biến thân thành tiểu quái thú không thể nói chuyện. Tay phải bị thương không chỉ đau mà làm chuyện gì cũng bất tiện. Ví như ăn cơm, ví như online, ví như lấy đồ, Giản Đan vài lần quên tay mình bị thương, tự đi lấy đồ. Kết quả tất nhiên chả cần nói nhiều. Làm gì cũng bất tiện, Giản Đan phát điên ăn hết 3 cân chocolate, đến mức sau đó ăn gì cũng cảm thấy mùi vị ngọt ngấy. Đổng Thư nấu nướng xong, cầm đũa đến đút, vốn Giản tiểu ngốc sẽ không chịu mất mặt như vậy nhưng tay trái không cầm được đũa, đến thìa cũng chỉ có thể dùng đâm đâm chọc chọc, làm cho đồ ăn ngon thành như bị chó gặm. Trước khi đi ngủ, Giản Đan dùng một bàn tay rửa mặt nên còn sót sữa rửa mặt, Đổng Thư cầm khăn lông ướt đến lau cho cậu. – A a a~ Tôi chết mất! Tôi không muốn sống nữa! Giản Đan mặt đầy bọt trông vô cùng ngớ ngẩn để kệ cho Đổng Thư cầm khăn mặt lau cho mà hổn hển gào thét. – Tay không được dính nước, buổi tối không cần tắm. – Hừ… – Tay em lấy bàn chải đánh răng được không? – Anh dùng ngón áp út lấy bàn chải đánh răng cho tôi xem!!! – Dùng tay trái đi, anh bóp kém đánh răng giúp em. – Chẳng lẽ dùng chân chắc! Đổng Thư bị Giản Đan hành suốt một ngày cũng không mất kiên nhẫn, tính tình tuyệt đối miễn chê. Như tên Giản Đan vô lí, lúc nào cũng đòi được quan tâm, còn thêm ba phần tính tình thối nát này, mẹ Giản cò nhiều khi còn muốn đập nữa là. Ngón tay nứt xương đau đến khó tả, nằm kiểu gì cũng thấy đau. Giản Đan bọc chăn nằm trên giường, thay đổi đến mười mấy tư thế vẫn không ngủ được, bĩu môi lầm bầm không ngừng. Đổng Thư cẩn thận để Giản tiểu ngốc đang lăn lộn không đụng vào tay, anh nghĩ cách an ủi Giản Đan. – Làm điểm tâm ngon cho em ăn được không? – Không ăn… – Uống nước nhé? – Không ăn! Cũng không uống nước! Anh đừng có mà đáng ghét! Làm loạn đến nửa đêm mới ngủ, kết quả là sáng hôm sau Bạch Nguyễn đưa hai cụ nhà tới thăm Giản Đan, Giản Đan còn đang mở rộng tứ chi, dãi chảy giàn giụa. Mẹ Giản đắp lại chăn cho Giản Đan, đau lòng cầm tay con lên chẳng biết làm sao. Hôm qua Đổng Thư nói là bị kẹp cửa, hôm nay mới biết là nứt xương. – Ôi, có thể nào lại không hoàn toàn khỏi không? Ba Giản lắm miệng nói một câu. – Ông đừng có nói bừa! Bớt nói một tí có chết người đâu? Mẹ Giản vừa nghe liền nổi nóng, đôi mắt đỏ hoe. – Tiểu Giản nhà mình học thiết kế, ngón tay bị thương thì phải làm sao đây? Bạch Nguyễn nhanh chóng an ủi: – Không sao, không sao, mấy tuần nữa là khỏi hẳn thôi, thể chất Tiểu Giản mau lành lắm. – Tiểu Nguyễn à, con ở công ty nhớ giúp đỡ nó nhiều một chút, nó tuổi nhỏ lại hay giận dỗi. Mẹ Giản đặt tay Giản Đan lại trên chăn, thật là đau lòng quá. – Con biết, dì cứ yên tâm. – Nếu không có con ở đây thì dì cũng chẳng an tâm cho nó đi đến nơi xa thế này. Nó cứ mơ mơ màng màng lại còn lười biếng, thật sự làm dì lo lắng. Các cụ luôn lo lắng con cái ở bên ngoài, mỗi ngày đều chẳng nghe thấy tiếng, chẳng nhìn thấy mặt. Trong ba đứa con của mẹ Giản, đứa út Giản Đan cũng chính là đứa mà bà chẳng thể nào bớt lo được. Anh trai Giản Đan đang định cư và làm việc ở Mĩ, chị gái cậu vì anh chồng CEO đã đi Los Angeles. Hai đứa lớn có đi lâu đến mấy bà cũng không lo, ít nhất là bên cạnh chúng nó cũng còn có người quan tâm. Chín rưỡi sáng máy bay cất cánh, sau khi tới đây thì hai người phải đi luôn. Mẹ Giản bảo Đổng Thư không cần đánh thức Giản Đan, để cậu ngủ nhiều một chút, còn dặn Đổng Thư đến lễ mừng năm mới phải về thăm nhà cùng Giản Đan. Lúc Giản Đan dậy, trong nhà không một bóng người, khi cậu theo thói quen giơ tay phải cào tóc liền kêu rên một trận. Nhưng không có Đổng Thư ở nhà thì kêu đau cũng chẳng ai an ủi, Giản Đan rầm rì cảm khái một tẹo rồi đi rửa mặt. Dùng nước xoa mặt qua loa vài cái, Giản Đan đến phòng bếp lục ăn. Trong nồi có mì còn đang ấm, Giản Đan dùng đũa gắp nửa ngày đều trượt, cuối cùng nhất quyết lấy tay cầm luôn. Lúc Đổng Thư về, Giản Đan đã ở sopha ăn đồ ăn vặt, trên TV đang chiếu hài kịch, Giản Đan cười lên cười xuống cuối cùng động vào tay, đau đến kêu một tiếng rồi sau đó lại tiếp tục cười. – A, Đổng Thư anh về rồi à? Anh đi mua đồ ăn à? A ha ha ha, anh xem, cái này buồn cười lắm. Ai u, tay tôi! – Ba mẹ về, anh đi tiễn họ. – A?! Về nhà? Sao anh không gọi tôi? Giản Đan ném đồ ăn vặt xuống bàn, vừa kêu vừa nhảy dựng lên. Đổng Thư thay giầy, cởi áo khoác, xoa đầu Giản Đan: – Mẹ nói tay em đau, để em ngủ thêm một chút. Giản Đan trề môi: – Cũng nên bảo với tôi chứ… – Lỗi của anh, đúng rồi, mẹ bảo tết nhớ về nhà. – Đúng, sắp tết rồi… Giản Đan đã xin phép nghỉ, Đổng Thư vì đang thử việc, không nên nghỉ nhiều, hôm qua anh đã xin nghỉ nên hôm nay phải đi làm. Đổng Thư không ở nhà, Giản Đan xem TV một lát thấy nhàm chán liền về phòng ngủ lên mạng. Không đánh được chữ, không dùng được chuột, không muốn xem phim, muốn vẽ cũng không được. Giản Đan tức giận đập bàn lại tự làm đau mình, lăn lên giường cắn gối cho hả giận. Cầm gối lên thì có một cái túi rơi ra, Giản Đan nhặt lên thì phát hiện đó là túi mua đồ ở siêu thị của mẹ Giản, trong túi to là mấy vạn đồng mẹ Giản mang tới. Giản Đan vuốt vuốt mấy tờ tiền, mắt cay cay. Mẹ Giản đã lớn tuổi, không biết dùng thẻ ngân hàng, mỗi lần bà đến ngân hàng đều cầm kính lão nhìn nửa ngày. Sinh hoạt phí đều do anh chị ở Mĩ gửi về, mẹ Giản sợ thiệt thòi, thế là hai nhà đều phải gửi trước phí sinh hoạt cho cậu. Cả nhà và tiền gửi ngân hàng cũng đã di chúc lại cho cậu cũng vì sợ cậu chịu thiệt. Ba mẹ đều lớn tuổi thật rồi.