Đề nghị này có vẻ như chưa hề suy nghĩ. Chẳng những khiến Tưởng Vân Xuyên sững sờ tại chỗ giống như hóa đá, ngay cả bản thân Trang Thu Bạch nói xong cũng cảm thấy hơi đột ngột. Nhưng anh vẫn nói. Anh chưa từng rung động vì ai, nhưng vừa rồi, Tưởng Vân Xuyên nhìn anh chăm chú như vậy, tự như thoáng cái đã nhìn vào tim anh. Giá trị phấn khích trên bảng chữa bệnh đã tăng vọt lên đỉnh điểm, đồng hồ đo lại bãi công, cố gắng chuyển động vài vòng, lại một lần nữa đình chỉ làm việc. Trang Thu Bạch lẳng lặng chờ câu trả lời của Tưởng Vân Xuyên, Tưởng Vân Xuyên lại im lặng nhìn anh, mãi không lên tiếng. Khoảnh khắc này, thời gian như đứng yên, chiếc ghế phụ lái màu đen bắt đầu trở nên trong suốt, lá cây hai bên đường bị gió thổi lên ngưng đọng giữa không trung, bắt đầu chậm rãi tan rã từ cuống lá. Từ đầu đến cuối Tưởng Vân Xuyên không nói gì, một mực nhìn chằm chằm vào Trang Thu Bạch, sợ rằng chớp mắt một cái anh sẽ biến mất. Đột nhiên, ánh mắt của hắn mất tự nhiên trốn tránh sang bên cạnh. Lá cây tung bay giữa trông trung bắt đầu nhanh chóng tái tạo lại theo động tác của hắn, gió xuân tiếp tục thổi qua, vạn vật tiếp tục sinh trưởng, ghế phó lái màu đen dần dần trong suốt lại bão hòa lần nữa, trở về dáng vẻ vốn có. “Cậu chắc chắn, muốn yêu đương với tôi à?” Tưởng Vân Xuyên cụp mắt xuống, hồi lâu lại nhìn về phía Trang Thu Bạch. Trang Thu Bạch gật đầu cười, kiên định nói: “Tôi chắc chắn. ” Mặc dù trong cuộc sống hiện thực hai người là bạn đời hợp pháp, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương. Dù là trong tim Tưởng Vân Xuyên thích Trang Thu Bạch, cũng chưa từng nói rõ ràng. Trang Thu Bạch không thể nhận được những thông tin này, tất nhiên cũng sẽ không chủ động tới gần. Bây giờ hai người cùng nhau đối mặt với mối quan hệ yêu đương mới lạ này, tất cả đều có phần trở tay không kịp. Trong lúc đó hình như Trang Thu Bạch thật sự trở về tuổi mười chín, mỗi ngày đều cực kỳ chờ mong gặp Tưởng Vân Xuyên. Cho dù họ sống trong cùng một căn hộ và cùng lái xe đến trường mỗi ngày… Nói đến chuyện đi học, Trang Thu Bạch vốn định trộm lười biếng, anh rõ ràng đã học đại học một lần, nếu đã không ở trong thế giới hiện thực, vậy ngủ quên hay cúp học gì đó, chắc cũng không có vấn đề gì quá lớn nhỉ? Kết quả thực sự không có vấn đề lớn, có điều giảng viên hướng dẫn trực tiếp gọi điện thoại tới, cầm bằng chứng anh không về ký túc xa ba ngày liên tục, hỏi anh đã đi đâu? Ngoại trừ giảng viên hướng dẫn còn có bạn học, bạn cùng phòng, Liêu Văn Kiệt và Cốc Duật Châu. Tất cả những người có quan hệ với anh, không gặp anh trong khoảng thời gian nhất định, tất cả đều gọi điện thoại cho anh, quan tâm anh đi đâu. Giải thích cho từng người phiền phức quá, Trang Thu Bạch lấy cớ giả bệnh lại dẫn đến một đám bạn bè lo lắng cho anh, muốn tới đây thăm bệnh. Cuối cùng rối rắm hồi lâu, chỉ có thể quay về trường, học lại kỹ thuật trồng trọt. May mà Tưởng Vân Xuyên sẽ lên lớp học cùng anh, hai người khác khoa, thời gian lên lớp và tan học cũng hoàn toàn khác biệt. Có khi Trang Thu Bạch tan học trễ hơn, Tưởng Vân Xuyên sẽ dừng xe ở cổng trường chờ anh. Nếu như gặp khi Tưởng Vân Xuyên tan học trễ hơn, Trang Thu Bạch sẽ chạy xe đạp đến tòa nhà khoa Kiến trúc, tìm được phòng học cậu chủ Tưởng đang học, đứng ở cửa nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Vân Xuyên ngồi trong lớp học, dáng người thẳng tắp, dựa vào lưng ghế, đôi mắt nhìn phía trước. Không giống đang nghe giảng bài, ngược lại giống như ngồi trên cầu thang, nghiêm túc lắng nghe nhân viên nhà mình báo cáo công việc hơn. Trang Thu Bạch không nhịn được cười hai tiếng, vẫy vẫy tay với Tưởng Vân Xuyên. Tưởng Vân Xuyên liếc nhìn anh một cái, ngay sau đó gấp sách vở trên bàn, đứng lên một cách tự nhiên, định đi tới cửa. Giáo sư già của khoa Kiến trúc có mái tóc hoa râm, đang thao thao bất tuyệt giảng một số khái niệm kiến trúc, đột nhiên rống lên, “Tưởng Vân Xuyên!” Tưởng Vân Xuyên khẽ giật mình, đứng tại chỗ nhìn ông. Giáo sư già tức giận nói: “Tôi chẳng cần biết anh là công tử nhà ai cũng chẳng cần biết anh là cậu ấm nhà ai! Nếu đã lựa chọn Minh Khoa, nếu đã lựa chọn tới đây đi học, anh phải nhớ rõ thân phận sinh viên của anh cho tôi! Bây giờ còn mười phút nữa mới đến thời gian tan học, tại sao anh rời đi sớm? Anh khác gì những bạn học ngồi ở đây?” Tưởng Vân Xuyên vô tội nhìn xung quanh, lại nhìn Trang Thu Bạch đứng ở cửa phòng học, có vẻ như mới chợt phát hiện ra mình là một sinh viên. Hắn nhíu mày, đành phải im lặng ngồi lại ghế, kiên nhẫn nghe hết buổi học. Trang Thu Bạch không ngờ Tưởng Vân Xuyên cũng sẽ có một ngày bị người khác răn dạy, vừa định đoán cảm xúc của hắn như thế nào, thì thấy đồng hồ đo tự động bình tĩnh vài ngày lại hoạt động trở lại, đồng thời hiển thị hai chữ “ấm ức”? Trang Thu Bạch thực sự không nhịn được cười, trước khi giáo sư liếc nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, anh nhanh chóng rời khỏi cửa phòng học, dùng sách vở trên tay, che đi khóe miệng làm thế nào cũng không khép lại được. “Cười đủ chưa?” Mười phút sau. Tưởng Vân Xuyên xuất hiện ở trước mặt anh với vẻ mặt nghiêm túc, Trang Thu Bạch một mực quan sát bảng cảm xúc cực kỳ ấm ức của hắn, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười chả hiểu ra sao, dẫn đến bạn học đi ngang qua liên tục liếc nhìn. “Cười đủ rồi. ” Đôi mắt Trang Thu Bạch cong cong, chủ động giơ tay xoa tóc Tưởng Vân Xuyên, làm yên lòng nói: “Không sao, bị giáo sư già nói hai câu thôi mà? Hơn nữa chuyện này đúng là anh đã làm sai trước, ai bảo anh đột nhiên đứng lên rời chỗ…” “Em. ” “Em?” Trang Thu Bạch lập tức trốn tránh trách nhiệm: “Em lại không bảo anh rời chỗ sớm, em chỉ muốn nói với anh, em ở ngoài cửa chờ anh. ” Tưởng Vân Xuyên nhíu mày: “Anh không muốn để em chờ, không được à?” Trang Thu Bạch chớp mắt mấy cái: “Tại sao không muốn để em chờ?” Vành tai Tưởng Vân Xuyên đỏ lên, không nói lời nào. Trang Thu Bạch đoán: “Đừng nói là sợ em đứng bên ngoài mệt quá nhé?” Tưởng Vân Xuyên cất bước đi, từ tốn nói một cây, “Không đời nào. ” “Vậy là muốn nhìn thấy em sớm? Muốn đến bên em sớm?” Tưởng Vân Xuyên lập tức phủ nhận, “Tất nhiên không phải. ” Trang Thu Bạch không đoán ra được, đành phải đứng bất động tại chỗ, kéo một ngón tay của hắn. Tưởng Vân Xuyên không đi được nữa, dừng bước lại. Trang Thu Bạch cười đi đến trước mặt hắn, “Không phải chúng ta đang yêu đương à? Nếu như anh cứ không trả lời câu hỏi của em, có thể em sẽ suy nghĩ lung tung. ” Tưởng Vân Xuyên cố ý giả ngu, “Câu hỏi gì?” Trang Thu Bạch nói: “Tại sao anh không muốn để em chờ anh?” Tưởng Vân Xuyên cao hơn Trang Thu Bạch gần mười centimet, lúc này hơi cụp mắt xuống, trong mắt đều là anh. “Lần nào anh cũng chờ em, tại sao em không thể chờ anh. ” Vành tai Tưởng Vân Xuyên ngày càng đỏ, nhẫn nhịn hồi lâu, mới nói rất nhanh: “Em khác biệt. ” “Khác chỗ nào?” “Chỗ nào cũng khác. ” Trang Thu Bạch vẫn muốn truy hỏi ngọn nguồn, nhưng Tưởng Vân Xuyên không nói được nữa, chỉ có thể đảo khách thành chủ, nắm chặt tay anh, từng bước kéo anh ra khỏi tòa nhà khoa Kiến trúc. Có mấy lời, hắn thực sự ngại nói ra, suy cho cùng… Không muốn để em chờ, là vì thích em. Bằng lòng chờ em mỗi giờ mỗi phút, cũng là vì, thích em. .