Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
Chương 74
Sau khi vào thành ta tìm một tiểu khách điếm nghỉ lại.
Trong lúc đó ta muốn đổi sang nam trang nhưng nghĩ kỹ lại vẫn là từ bỏ. Hiển nhiên, nếu lúc này đổi lại nam trang chỉ có làm tăng thêm nguy hiểm, mà ta thì lại chưa muốn chết.
Gọi tiểu nhị đến chuẩn bị nước ấm, sau khi tắm xong ta dùng thêm một ít đồ ăn, sau đó liền bắt đầu nghĩ thử xem bước đầu tiên nên làm thế nào. Thật ra thì, từ sau khi tỉnh lại mỗi ngày ta đều suy nghĩ nên làm thế nào, nhưng chung quy cũng không có cách nào chắc chắn. Rốt cuộc cũng không biết là tính cách của ta có vấn đề hay có thể là do chuyện này quá lớn, chỉ cần sơ sót một chút nhất định sẽ rơi vào nguy hiểm, có khi mất mạng luôn không chừng.
Mà hiện tại, ta đã bước một chân vào đó rồi. Bây giờ đã ở trong hang cọp, nhất định phải suy nghĩ ở một mức độ khác.
Ta nhắm mắt từ từ suy tính.
Tất nhiên, nhiệm vụ thiết yếu là phải đem tiểu Cửu cứu ra trước. Tam hoàng tử không có tiểu Cửu, đối với hắn chính là mất đi một tấm khiên, một lá bài chủ chốt để kiềm chế ta. Còn đối với ta có lẽ chính là lo lắng nhiều hơn. Phải làm gì mới có thể không bứt dây động rừng mà lại thành công đem tiểu Cửu cứu ra đây?
Chuyện ta lo lắng nhất chính là Tam hoàng tử đem tiểu Cửu giam lỏng ở trong cung. Nếu quả thật là vậy thì khó lại càng khó hơn.
Thở dài thật sâu, nghĩ thầm cứ suy nghĩ suông như vậy cũng không phải biện pháp, trước mắt cũng chỉ có thể chờ trời tối rồi đến Phò mã phủ thăm dò trước một chút rồi tính tiếp.
Ta kiên nhẫn chờ màn đêm buông xuống, đến khi không thấy được năm ngón tay. Sau đó đem y phục dạ hành đã chuẩn bị trước mặc vào, đi ra khỏi khách điếm.
Lúc trước vào giờ này, ta căn bản sẽ không bước ra khỏi cửa, cho nên có chút không quen với tình huống bên ngoài. Hôm nay ra ngoài thăm dò mới biết mặc dù là trễ như vậy nhưng hoàng thành vẫn bị canh giữ nghiêm ngặt. Trên phố lớn yên tĩnh lâu lâu lại có mấy đội lính tuần tra, mỗi đội không dưới năm người thay phiên qua lại trên khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Ta cẩn thận vượt nóc băng tường, không dám thở mạnh, sợ bị những binh lính này phát hiện. Nhưng ta bây giờ cùng ta lúc trước khác nhau rất xa, cho nên chỉ một khắc đồng hồ sau, ta đã chễm chệ ngồi trên đại thụ cách Phò mã phủ không xa.
Trong phủ đen nhánh một mảnh.
Thậm chí ngay cả binh lính tuần tra cũng không có.
Lòng ta lập tức chìm vào đáy cốc. Tiểu Cửu quả nhiên bị giam trong cung rồi, nhưng trong phủ không có một người như vậy, Tam hoàng tử hắn đang tính toán cái gì? Hắn cố ý làm vậy, hắn cảm thấy ta sẽ không tin, sẽ vào phủ dò xét sao? Ta không biết những thứ này có phải bẫy hay không nhưng lý trí nói cho ta biết vạn lần không thể đi vào.
Lúc đầu ta đã nghĩ quá đơn giản, ta chỉ là một con kiến nhỏ, muốn chống đối với hàng ngàn hàng vạn con kiến thì liều mạng không phải là cách, nhưng cũng may ta vẫn còn chút thông minh vặt. Nếu chỉ một mình ta không thể làm nên đại sự vậy không bằng liền tìm một người đến giúp.
Bát công chúa.
Không thể phủ nhận là nàng ấy bán đứng chúng ta, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng ấy là thân tỷ tỷ của tiểu Cửu. Bát công chúa không phải là nữ nhân lòng dạ xấu xa, điều này ta có thể cảm giác được. Nếu vậy chuyện nàng ấy giúp Tam hoàng tử nhất định là có ẩn tình khó nói gì đó?
Đoán mò cũng không ra đáp án, cho nên ta định đi đến Bát Phò mã phủ một chuyến.
...
Ngoài dự đoán, Bát Phò mã phủ cũng không kém Cửu Phò mã phủ bao nhiêu, nơi này cũng không có binh lính tuần tra. Chỉ có thể nhìn thấy năm ba tốp gia đình trong sân thôi. Thấy vậy, khóe miệng của ta bất giác cong cong, nghĩ đến Tam hoàng tử đã xem Bát công chúa là người của mình, chuyện này đối với ta mà nói vô cùng có lợi.
Dĩ nhiên, là dưới tình huống Bát công chúa chịu giúp ta.
Tối hôm sau ta mới đi tìm Bát công chúa. Lẻn vào phủ là chuyện vô cùng dễ dàng, chuyện khó chính là phải tìm Bát công chúa ở đâu đây. Cũng may lúc trước ta đã đến qua một lần, tuy không quá quen thuộc, nhưng tổng so với lần đầu cũng tốt hơn một chút.
Chính sảnh, thiên thính... Tất cả những nơi đó đều đã tìm qua một lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bát công chúa. Đang vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên lại nhớ đến tiểu Cửu ngày thường những lúc rỗi thường đến lương đình trong hoa viên ngồi. Các đại công tử tiểu thư ở cổ đại không có phương tiện giải trí, sở thích duy nhất không phải chính là ngắm trăng ngắm hoa sao.
Nghĩ đến đây, ta lập tức đổi hướng bắt đầu đi đến hoa viên.
Bố cục phủ đệ của Bát công chúa cùng Cửu Phò mã phủ đại khái không khác bao nhiêu, cho nên rất nhanh ta đã tìm được vị trí của nó. Và đúng như ta suy đoán, Bát công chúa quả nhiên đang ở trong lương đình ngắm trăng.
Phía sau nàng có hai nha hoàn đang đứng, trừ hai người này ra cũng không còn ai khác. Ta đứng sau hòn sơn giả, trong bóng tối quan sát một phen, phát hiện quả thật bên cạnh nàng ấy chỉ có mấy người, lúc này mới lặng lẽ rời khỏi sơn giả, vận dụng khinh công nhảy lên một cái, không một tiếng động bay đến sau lưng hai nha hoàn kia, sau đó nâng tay một cái, hai nha hoàn kia lập tức ngã xuống đất.
Bát công chúa bị thanh âm phía kinh động đến.
Nàng theo bản năng xoay đầu, tất nhiên phát hiện ra ta. Mà ta cả người mặc y phục dạ hành, miếng vải đen che mặt, toàn thân chỉ có cặp mắt là lộ ra ngoài. Ta vốn muốn bước đến che miệng của nàng ấy, để đề phòng nàng mở miệng kêu cứu. Chẳng qua là không nghĩ đến, Bát công chúa chỉ hoảng sợ lùi về sau một hai bước nhỏ nhưng cũng không có hét lên.
Nàng nhìn ta, ta cũng nhìn nàng.
Đột nhiên, nàng nhỏ giọng mở miệng, có chút không xác định.
“Hiếu Ân?”
Ta không lên tiếng, chỉ nhíu mày một cái.
Thấy ta không đáp lại, nhưng nàng vẫn tiếp tục, chỉ là có chút đỏ mắt, hồi lâu mới lẩm bẩm nói.
“Ngươi... Không phải rơi xuống vách đá sao...”
Nàng chưa nói dứt lời nhưng những lời này làm cho phát hỏa, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười lạnh một tiếng, nói.
“Phải cảm ơn ngươi ban tặng.”
Giọng điệu của ta đầy chế giễu như vậy, nhưng Bát công chúa lại vui vẻ cười lên, nàng cười nhưng một giọt lệ lại rơi xuống.
“Ta biết. Ta cũng biết ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy. Tiểu Cửu cũng biết, muội ấy nói đúng.”
Tiểu Cửu...
Nàng chưa nói xong, trong lòng ta lại giống như bị cái gì đè nén.
Hôm nay, ta đến đây là để làm chính sự, ở chỗ này lâu một giây nguy hiểm càng tăng thêm một phần. Ổn định tâm tình một chút, ta nhìn Bát công chúa, hỏi.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ban đầu ngươi bán đứng ta cùng tiểu Cửu là bị ép buộc phải không?”
Bát công chúa không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: “Ân.”
Ta gật đầu một cái, không nói gì.
Lần này đến phiên Bát công chúa kinh ngạc, nàng tựa như không thể tin được những gì đang thấy trước mắt.
“Ngươi tin lời ta nói?”
“Tin.” Ta đáp. “Bởi vì ngươi là thân tỷ tỷ của tiểu Cửu, với cả ta không nghĩ ra chuyện ai làm Hoàng đế thì đối vơi ngươi có điểm lợi nào.”
Ánh mắt Bát công chúa ảm đạm, sau đó thở dài.
“Hắn đem mạng tất cả mọi người trong phủ, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác. Mà hắn cũng đã đáp ứng ta sẽ không thương tổn đến tính mạng của hai ngươi, hắn nói sẽ để ca ca ngươi đi khuyên giải cho nên ta mới đem chuyện này nói với hắn.” Vừa nói, Bát công chúa lại thấp giọng khóc.
“Ta không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy.”
Ta không muốn nhớ lại những ký ức đó, vì vậy liền ngắt lời.
“Chuyện trước đây ta không muốn nhắc lại, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ.” Ta nói.
“Ngươi có giúp hay không?”
Bát công chúa lập tức gật đầu.
“Ta giúp.”
Ta diện vô biểu tình nhưng tảng đá trong lòng cũng được dỡ xuống một ít. Đi đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng ấy, lạnh lùng nói.
“Ta cần cứu tiểu Cửu ra khỏi cung. Nếu ngươi lại bán đứng chúng ta, ta sẽ giúp Tam hoàng tử thanh trừng toàn bộ người trong phủ ngươi.”
Phò mã lại dám nói như vậy với một công chúa là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng ta quả thật vẫn có chút không an tâm.
Nghe ta nói như vậy, Bát công chúa chỉ nhìn thẳng ta gật đầu, sau đó nàng lại nói.
“Làm sao có thể cứu tiểu Cửu? Tam hoàng tử căn bản không để cho tiểu Cửu bước ra khỏi phòng nửa bước, hơn nữa... Tiểu Cửu căn bản không muốn gặp ta.”
Đây mới là vấn đề khó khăn, phải làm sao để dưới tình huống Tam hoàng tử ngầm cho phép để mang tiểu Cửu đưa khỏi cung.
Suy nghĩ một hồi nhưng vẫn chưa tìm ra được cách nào.
Ta hỏi Bát công chúa.
“Gần đây tiểu Cửu thế nào?”
“Nghe người nói lại, muội ấy có chút không tốt, ăn cơm rất ít, có thời điểm thức ăn đưa đi đều bị trả nguyên vẹn trở về. Thường xuyên có thể nghe thấy thanh âm ho khan của muội ấy. Truyền thái y thì muội ấy cũng không gặp, thật giống như quyết tâm không muốn sống.” Thanh âm của Bát công chúa ngày càng thấp, trong lòng tiểu Cửu không dễ chịu, ta làm sao có thể không biết. Một bên là thân tỷ tỷ, một bên là ái nhân của mình.
Ngừng một chút, ta hít sâu một hơi để xua đi cảm giác đè ép ở ngực, lúc này mói nói.
“Cho ta thời gian một đêm, tối mai, giờ này, ta đến tìm ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
6 chương
152 chương
349 chương
8 chương
13 chương