Một phần là không muốn để lão thái thất vọng, một phần là ta còn có chuyện quan trọng phải làm. Ngày lại ngày, trời chưa sáng đã phải thức dậy, luyện võ, ăn cơm, luyện võ, ngủ. Thân thể không biết mệt mỏi, ta giống như nghiễm nhiên phải đổi thành máy móc, nhưng ta không cảm thấy vật cực tất phản (1), bởi vì ta cũng không phải vì muốn báo thù mà luyện nó mà là ta thật tâm muốn luyện. Cho nên, công phu của ta thật sự có thể dùng câu ‘đột nhiên tăng mạnh’ để hình dung. Mỗi ngày lão thái sẽ ở một bên đốc thúc ta, những lúc như vậy bà ấy sẽ cầm một nhành cây mận gai trên tay, chiêu thức nào ta làm chưa đúng bà ấy liền đánh một cái. Dần dần, số lần ta bị đánh càng lúc càng ít, nhưng ta phát hiện nụ cười trên mặt lão thái cũng càng ngày càng ít dần đi, có lẽ bà ấy không muốn sau khi học thành ta sẽ rời đi. Hoặc có lẽ là, bà không muốn ta đi chịu chết. Cụ thể là gì ta không biết, nhưng bất luận là chuyện nào ta đều không có cách đáp ứng, cho nên ta cứ làm bộ như không biết. Rốt cuộc có một ngày, lúc ta đang ăn cơm trưa, lão thái cầm ra một vật đưa cho ta. Ta vừa nhìn thấy liền trợn to mắt. Đây không phải... Không phải là hổ phù sao! “Bà...” Ta nhìn lão thái, trong lòng đã vô cùng sáng tỏ nhưng thế nào cũng không nói ra lời. Trái lại, lão thái lại thoải mái thốt lên. “Ngươi thu thập một chút đi, hai ngày sau liền có thể đi.” Ta ấp úng. “Này... Công phu này đã luyện tốt rồi sao?” “Đúng vậy.” Lão thái ăn một chút thức ăn, từ từ nhìn ta nói. “Thoáng chốc cũng đã gần một tháng, hay là ngươi thật sự muốn luyện đến ba năm?” “Không phải.” Lão thái nói. “Trong cơ thể ngươi có nội lực của ta, ở trên giang hồ đã rất lợi hại! Ngươi có biết năm đó ta lợi hại thế nào không hả nha đầu?!” Nhìn nhìn một chút, lại bắt đầu nói tiếp. Ta chỉ phải ở bên cạnh liên tục gật đầu. Sau đó, cả hai ta đều cắm đầu ăn cơm, ai cũng không nói thêm câu nào nữa, giống như nếu nói thêm một chữ nữa sẽ bán đứng luôn sự kiên cường khiên cưỡng của bản thân lúc này. Lần này, một chút khẩu vị muốn ăn cơm cũng không có, vừa nghĩ đến sẽ phải rời khỏi đáy lòng liền giống như bị cái gì đè nén lại. Lão thái lúc này lại đột nhiên thở dài, lắc lắc đầu, nói. “Nhưng một mình ngươi làm sao có thể chống đối lại triều đình?” Ta giả vờ ăn cơm, im lặng không lên tiếng. Lão thái yên lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên lại khoát khoát tay, nói. “Tính ra thì sinh tử có số, ngươi chết thì sẽ chết, nếu như sống được thì nhớ mang cho ta chút tin tức nhé!” Cái gì gọi là ngươi chết thì sẽ chết... Mất một lúc để ta tiêu hóa hết, lúc này mới thấp giọng đáp một tiếng. Tuy lão thái luôn miệng nói những lời ác độc nhưng đối xử với ta lại cực kỳ tốt. Trước khi ta rời đi, bà còn đặc biệt vào thành một chuyến, đem những dược liệu quý giá mà trước kia bà hái được bán đi một ít. Ta nhớ lúc trước có đi qua dược phòng của bà ấy một lần, bên trong chứa rất nhiều thảo dược, thậm chí có một vài dược liệu mà đến cả kinh thành cũng hiếm thấy, những dược liệu kia tuy không có giá trị liên thành nhưng cũng có thể bán với giá không tệ. Có lẽ, lão thái là đem những dược liệu đó bán đi rồi. Khi ta nhận lấy hai thỏi bạc lại cảm thấy vô cùng nặng trĩu. Lúc đi, ta lén đem một thỏi bạc đặt trên chiếc bàn giữa phòng. Bởi vì vách núi nơi ta rơi xuống vốn cách hoàng thành không xa, cho dù đi bộ thì cố gắng một ngày cũng sẽ đi đến, căn bản không cần dùng đến nhiều bạc như vậy. Chỉ lấy một thỏi bạc, đề phòng bất cứ tình huống nào. Và sự thật chứng minh, ta giữ lại một chút tiền là đúng. Trước khi đi lão thái đã căn dặn, sau khi ra khỏi núi cứ đi theo hướng Đông là sẽ đến một trấn nhỏ. Đến đó mua một con ngựa, tốc độ cưỡi ngựa không đến nửa ngày sẽ đến hoàng thành. Vì thế ta theo lời lão thái căn dặn, đã đi đến trấn nhỏ trước. Quả là, trên hoàng bảng trước cửa trấn đúng là có dán bức họa của ta. Mở to mắt đảo qua, trong lòng ta vô cùng không hài lòng. Ta đường đường là Cửu phò mã thế mà chỉ có giá là mười vạn lượng. Tam hoàng tử cũng thật keo kiệt. Vì để tránh tai mắt, ta cúi đầu đi nhanh. Trước tiên đến tiệm vải mua một bộ y phục bình thường, đầu đội đấu lạp*. Sau đó đi mua một con ngựa rồi nhanh chóng rời khỏi. Để né tránh quân lính, ta không đi đường lớn mà chọn đường nhỏ. Tuy tốc độ chậm nhưng hệ số an toàn cao hơn. (*Loại nón có vành rộng trong mấy bộ phim kiếm hiệp á.) Tính thời gian, đến được hoàng thành có lẽ cũng chập tối. Tốt lắm, đêm tối sẽ tiện chui vào thành hơn ban ngày. Tất cả đều đã được tính toán, có điều vẫn chưa được tiến hành, bởi vì ta vẫn còn có chỗ rối rắm. Sau khi vào thành, ta nên đi tìm tiểu Cửu trước hay là về thăm nhà trước đây? Nhưng suy nghĩ một chút, Doãn phủ có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn, thứ nhất ca ca ta cũng đã giúp đỡ Tam hoàng tử, thứ hai trong tay cha ta cũng không còn hổ phù. Bây giờ đang là lúc Tam hoàng tử cần người, nếu hắn giết nguyên lão trong triều nhất định sẽ gây ra làn sóng không nhỏ. Cho nên ta đoán, người trong Doãn gia nhiều nhất là bị giam lỏng trong phủ. Vậy còn tiểu Cửu? Có lẽ nàng cũng bị giảm lỏng, chẳng qua là ta quả thực không nắm chắc nàng rốt cuộc là bị giam lỏng ở trong cung hay là Phò mã phủ. Trong lúc ta mải miết suy nghĩ, trời cũng đã tối, mà hoàng thành cũng đã ở ngay trước mắt. Trước cửa thành, người xếp thành một hàng dài, đây là những người muốn vào thành, chẳng qua đã là buổi tối rồi, tại sao còn kiểm soát nghiêm ngặt như vậy? Trong lòng ta có chút lo lắng, nhưng giờ tên đã lên dây không bắn không được, nếu như bây giờ, ngay cả hoàng thành ta cũng không vào được vậy thì nói gì đến việc đảo chính Hoàng đế? Cho nên lúc này, ta không còn chần chừ nữa, dứt khoát xuống ngựa, khom người cầm một chút đất học theo phim truyền hình dùng nó để bôi lên mặt, sau đó liền dắt ngựa hòa vào dòng người xếp hàng chờ vào thành. Đội ngũ vào thành rất nhanh, dù sao cũng là buổi tối, quân lính đã mệt nhọc cả một ngày, hơn nữa quân lính cũng là người, muốn ta cả ngày nhìn chằm chằm mấy trăm mấy ngàn người vào thành, nếu không phải là có lệnh ta chắc chắn đã sớm nôn ra rồi. Ngay lúc ta đợi chừng hai phút đồng hồ, rốt cuộc cũng đã đến ta. Tên quan binh bên phải vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, trực tiếp hướng ta xua tay. “Lấy xuống, lấy đấu lạp xuống!” Ta rất trấn định, gỡ nón xuống. Tiểu quan binh kia nhìn ta một chút, lại mang bức họa ra so so vài lần. Bức họa hắn cầm trong tay chính là Cửu phò mã, cũng chính là ta. Thế nhưng họa kĩ của tên họa sư này thật không dám khen. Từ đầu đến chân, ta chỉ cảm thấy ngoại trừ cái bộ dáng ốm yếu ra cũng không có một chút tương tự nào, cho nên ta rất có niềm tin. Mà thứ ta chắn chắn nhất bản thân có thể qua cửa chính là hôm nay ta mặc nữ trang. Quả nhiên, tiểu quan binh kia nhìn một lúc, cảm thấy có lẽ không phải ta cho nên tự lắc lắc đầu một cái, sau đó khoát tay. “Đi vào đi!” Ta vội vàng gật đầu, trong lòng mừng rỡ dắt ngựa bước nhanh đi vào. Chẳng qua vốn nghĩ rằng đã kết thúc, ai ngờ ngay lúc ta mới đi chưa đến năm bước, sau lưng đột nhiên có người lớn tiếng gọi. “Đứng lại!” Ta vờ như mình không nghe thấy, tiếp tục đi, trái tim bắt đầu đập như đánh trống. “Ngươi!” Người phía sau lại kêu lên. “Cô nương đội nón, bảo ngươi đứng lại!” Lúc này ta chỉ đành phải dừng bước, hít sâu một cái, sau đó xoay người lại giả như không có chuyện gì. “Sao vậy quan binh đại ca?” Tên quan binh kia híp mắt một cái. “Ngươi là người ở đâu, vào thành làm gì?” Tên quan binh tuổi tác cũng hơi lớn, bộ dáng rất cẩn thận. Trong lòng ta suy nghĩ đối sách, nhưng ngoài miệng liền đáp lời. “Ta là người hoàng thành, vào thành... Là để về nhà.” Hắn bắt đầu vòng vo hỏi, đồng thời không ngừng quan sát ta. “Nhìn tướng mạo của ngươi, rõ ràng là tiểu thư nhà nào, thế nhưng lại mặc vải thô áo gai, ngươi đang muốn che giấu cái gì?” Ta hoảng hốt lắc đầu, vội vàng giải thích. “Không có a đại nhân, ta không dám lừa gạt đại nhân ngươi a.” Quan binh kia hừ lạnh một tiếng, giơ bức họa trong tay hắn về phía ta, nói. “Ngươi có biết người trong bức hình không?” Ta liếc mắt nhìn, sau đó lắc đầu. “Sao ta lại cảm thấy ngươi giống hắn vậy?” “Đại nhân ngài đừng nói đùa thế chứ, trong bức họa rõ ràng là nam tử, mà ta là nữ tử a.” Đây giống như một lý do vô cùng thuyết phục, bọn họ dám hoài nghi phò mã là nữ nhân sao? Mà bọn họ có thể cường ngạnh nói ta là nam nhân ư? Cho nên thoáng một lúc, quan binh kia bị ta nói đến á khẩu không trả lời được. Hắn khó chịu nhìn ta, lạnh lùng nói. “Vậy ngươi ăn mặc như vậy làm gì, ngươi rốt cuộc muốn che giấu cái gì!” Ta cúi đầu, giả vờ như đang rất thương tâm nhưng thật ra trong lòng đang mắng tổ tông cả nhà hắn. Bà ngươi cả đời là người ngay thẳng, hôm nay cũng chỉ bởi vì tên nô tài ngươi mà phải giả vờ là Lâm Đại Ngọc, thật vất vả! Thanh âm thút thít không ngừng tố khổ cùng tên quan binh kia, tự thuật ta làm sao bị người nhà gả đến một nhà đốn mạt có tiền ở phương xa, mà tên đó lại là một tên bạo lực, ta cuối cùng không chịu nổi mỗi ngày đều bị hành hạ cho nên cả đêm chạy trở về hoàng thành, vì không để cho những người nhà đó phát hiện cho nên mới phải cải trang thành cái dạng vừa hôi vừa bẩn thế này. Cái câu chuyện này ngay chính ta bịa ra mà cũng cảm thấy muốn nôn. Có thể là do người cổ đại ngây thơ, bộ dạng của ta như vậy, cộng thêm nói dối không cần bản nháp. Cho nên tên quan binh kia vốn ban đầu còn hoài nghi, đến khi nghe ta tố khổ ngược lại liền đồng tình với ta. Tóm lại, ta thuận lợi vào thành. - ------- (1) Nguyên văn của nó là: Vật cực tất phản, Lạc cực tất bi, Thái hợp tất ly, Thế thạnh tất suy, Bĩ cực thái lai. Nghĩa là: Khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại, vui tột thì sẽ buồn, rất hợp thì lìa, đời thinh tất suy, Suy tột thịnh đến.