[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 32 : Hài tử thương tâm

Phó Hồng Tuyết buông những thứ trong tay xuống, Diệp Khai chôn mình trong chăn, thân thể không ngừng run rẩy. Phó Hồng Tuyết thử thăm dò cách chăn vỗ nhè nhẹ lên người hắn. Bình thường y đối đãi như vậy với Diệp Khai mơ hồ, Diệp Khai sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười, giờ ngược lại run càng lợi hại hơn. Phó Hồng Tuyết không biết nên làm thế nào để trấn an hắn, nhất thời chân tay luống cuống. Y đem mấy quyển sách còn chưa đọc lấy ra, lướt nhanh như gió tìm kiếm. Tuyệt đại đa số đều giảng cách giáo dục hài đồng, lại không có quyển nào nhắc tới phải làm sao để trấn an hài tử bất an. Diệp Khai sau khi bị thương sức chịu đựng kém, không bao lâu sau đã ẩn ẩn truyền ra tiếng thở dốc. Phó Hồng Tuyết không dám để hắn chịu tổn hại, trực tiếp vươn tay kéo chăn ra. Diệp Khai phát giác ý đồ y, ở bên trong túm chặt chăn không chịu buông tay. Phó Hồng Tuyết thở dài, điểm huyệt hắn, gỡ chăn ra xong lại giải huyệt đạo. Trước mắt Diệp Khai bỗng nhiên sáng ngời, Diệp Khai bị dọa lấy tay che mắt khóc kêu, “Ca ca không đánh. Ca ca không đánh.” Phó Hồng Tuyết vặn nhỏ ánh đèn, vươn tay ôm Diệp Khai vào trong ngực, không ngừng vuốt tóc an ủi Diệp Khai, “Ca ca sẽ không đánh ngươi.” Diệp Khai bị y ôm lấy, cả người đều cứng ngắc, hơn nửa ngày mới bớt khẩn trương. Phó Hồng Tuyết một lần lại một lần an ủi, cam đoan với hắn sẽ không đánh hắn. Diệp Khai lại càng khóc lợi hại hơn. Phó Hồng Tuyết lấy khăn tay giúp hắn lau nước mắt. Diệp Khai giữ chặt ống tay áo y, nắm ở trong tay, cắn cắn môi, thấp giọng tố khổ, “Ca ca đánh.” Phó Hồng Tuyết tự nhiên sẽ không cùng hắn tranh cãi mình rốt cuộc đánh hay là không đánh, chỉ cảm thấy đau lòng, ôm hắn càng chặt. Y nhịn không được hối hận, ta sao lại cùng một hài tử sinh khí, sao lại có thể thương tổn Diệp Khai cơ chứ. Sâu trong nội tâm Phó Hồng Tuyết thật sự không muốn tiếp nhận sự thật chính Diệp Khai là người đã hủy đi di vật của Thúy Nùng, kìm không được đem Diệp Khai ban ngày cùng Diệp Khai buổi tối cho là hai người. Diệp Khai ban ngày là đệ đệ vì y liều mạng, Diệp Khai buổi tối lại chỉ là một hài tử vô tri, cùng hài tử so đo cái gì chứ. Nhưng hai Diệp Khai này lại cùng chia sẻ một thân thể, thương tổn một người, cũng đồng nghĩa thương tổn người còn lại. Diệp Khai ở trong lòng y dần an ổn xuống, cũng không phát ra tiếng gì nữa, hai người đều tự gặm nhấm tâm sự của riêng mình. Diệp Khai qua một hồi nhẹ nhàng gọi, “Ca ca.” Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng. Diệp Khai nhẹ nhàng kéo ống tay áo y, thanh âm càng nhỏ, “Ca ca, ta đói.” Hắn lúc ban ngày khiếp sợ vì làm hỏng vòng hoa của Phó Hồng Tuyết, dưới tâm trạng kinh hoảng, căn bản không có tâm tình ăn cơm. Đã qua một ngày không ăn uống gì, trong bụng đói khát. Phó Hồng Tuyết đã mang đồ ăn về cho hắn, lấy một cái bàn nhỏ mở ra để trên giường. Diệp Khai ngồi dựa sát vào y, bình thường hắn đều chờ Phó Hồng Tuyết uy, nhưng giờ biết rõ mình gây chuyện, Phó Hồng Tuyết còn đang tức giận, liền tự mình vươn tay cầm thìa, bới một thìa cơm. Ngẩng đầu thấy Phó Hồng Tuyết thật sự không có ý muốn giúp, một lần nữa cúi đầu. Phó Hồng Tuyết vẫn luôn nhìn hắn, thấy rõ ràng một giọt nước mắt tích trong thìa Diệp Khai đang cầm. Giọt thứ nhất còn chưa rớt tới cơm, giọt thứ hai đã lại hạ xuống, từng giọt từng giọt liên tiếp dừng trên thìa cơm. Không qua bao lâu, trong thìa đã muốn một nửa là cơm một nửa là lệ. Phó Hồng Tuyết thở dài, vươn tay nắm tay Diệp Khai, đổ thìa cơm vào lại bát, một lần nữa bới một thìa khác đút cho Diệp Khai. Diệp Khai ngẩng đầu nhìn y, mang theo ý tứ khẩn cầu hỏi, “Ca ca, không tức giận?” Phó Hồng Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, y thiên tính không giỏi giả bộ, càng là người thân cận thì càng không thể lừa gạt. Tuy y có thể áp chế đau lòng phẫn nộ, nhưng cũng không phải thật sự không tức giận. Thấy Diệp Khai giương mắt chờ mong nhìn mình, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc miễn cưỡng chính mình gật đầu. Diệp Khai si ngốc nhìn y, như là đang nghĩ xem y có phải thật không còn tức giận hay không. Nhìn một hồi lâu liền cúi đầu xuống, hai giọt lệ tích trên mặt bàn. Phó Hồng Tuyết biết hắn tuy chỉ mang tâm trí hài đồng, nhưng chỉ sợ cũng là một hài tử thông minh, không hẳn không nhận ra được cảm xúc của người khác. Y cũng không nói nữa, chậm rãi uy Diệp Khai ăn cơm. Vô luận là Diệp Khai ban ngày thanh tỉnh hay Diệp Khai buổi tối mơ hồ, từ trước đến nay đều không chịu hảo hảo ăn cơm. Phó Hồng Tuyết nhận thức hắn lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Khai ăn cơm thành thật như vậy. Diệp Khai kêu cũng không kêu một tiếng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu. Phó Hồng Tuyết dần dần không đành lòng, chờ Diệp Khai ăn xong lấy khăn tay lau miệng cho hắn, dọn bàn xuống, ôm Diệp Khai hỏi, “Có muốn ăn quả đào không?” Diệp Khai như trước cúi đầu, hơi lắc lắc. Phó Hồng Tuyết trong lòng cực độ chua xót, sâu trong nội tâm y, vô luận thế nào cũng không nguyện để Diệp Khai khổ sở như vậy. Y lúc trước đã cắt đào thành từng miếng nhỏ, lấy thìa xúc một miếng đưa cho Diệp Khai. Diệp Khai thoáng nhìn qua, vẫn như trước lắc đầu. Phó Hồng Tuyết cắn một ngụm đào, nhẹ nhàng hàm trụ môi Diệp Khai, lấy lưỡi khiêu mở khớp hàm, đem đào đút cho Diệp Khai. Diệp Khai vốn trời sinh thân thể thon dài gầy yếu. Nay trải qua thời gian dài bị thương, dáng người càng thêm đơn bạc. Phó Hồng Tuyết dễ dàng ôm gọn cả vòng eo hắn, trong lòng hối hận càng sâu. Nước mắt Diệp Khai vẫn không ngừng chảy xuống. Phó Hồng Tuyết biết hắn ngày hôm qua chịu kinh hách quá lợi hại, thầm nghĩ tìm biện pháp dỗ cho Diệp Khai không bao giờ khóc nữa. Y từ nhỏ cơ khổ, Hoa Bạch Phụng trước nay đối y đều là lời nói lạnh nhạt, lớn lên một chút liền không đánh thì mắng, làm sao có nổi dăm ba câu ôn nhu an ủi. Phó Hồng Tuyết nhất thời không biết phải tìm biện pháp dỗ hài tử ở đâu. Y khổ sở suy nghĩ, lại chẳng ra được gì. Bỗng nhiên nghĩ tới, Diệp Khai nếu trước đây cũng là dạng tính cách này, may mắn không phải ở cạnh mẫu thân, nếu không chỉ sợ sớm bị mẫu thân hù chết. Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy may mắn Diệp Khai được đưa tới chỗ Lý Tầm Hoan. Một lát sau lại cười khổ, tự cười mình ngu ngốc. Diệp Khai là hài tử thân sinh của mẫu thân, mẫu thân nhất định dùng mọi cách trìu mến đối đãi hắn, sao có thể đối xử giống như với mình được. Diệp Khai thấy y cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mi tâm y, thực kiên nhẫn một lần lại một lần vuốt ve, như muốn vuốt đi mọi đau buồn của Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết trong lòng chấn động, không ngờ Diệp Khai lại thông minh như vậy, có lẽ ta nói rõ với hắn, hắn ngược lại sẽ hiểu. Y đỡ Diệp Khai nằm xuống, bản thân nằm cạnh Diệp Khai, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói, “Khai nhi, ca ca mới trước đây mỗi ngày đều thực không vui vẻ.” Diệp Khai quay đầu nhìn y, nước mắt dưới lớp lông mi thật dài lưu động, hiển nhiên câu ‘mỗi ngày đều không vui vẻ’ khiến hắn khổ sở. Phó Hồng Tuyết nói câu đầu tiên đã hấp dẫn lực chú ý của hắn. Phó Hồng Tuyết thấy hắn quả nhiên nghe hiểu, được cổ vũ rất lớn, tiếp tục nói: “Ca ca không có phụ thân, mẫu thân mỗi ngày chỉ đánh chửi. Ca ca lúc luyện công trên ngọn núi gần Vô Gian Địa Ngục, có quen một nữ hài tử.” “Nàng đối ca ca tốt lắm. Nữ hài tử tên là Thúy Nùng, trên đầu đội một vòng hoa xinh đẹp. Chúng ta hẹn với nhau, mỗi ngày đều gặp tại nơi đó.” “Có một ngày nàng đột nhiên ngã xuống vách núi, ca ca không thể giữ chặt nàng. Có đôi khi ta sẽ nghĩ, nàng thực sự tồn tại sao, hay bởi khi ấy ta quá tịch mịch quá khổ sở, nên tự tưởng tượng ra nàng?” Diệp Khai chớp chớp mắt, câu ‘tự tưởng tượng ra nàng’ hắn có chút không hiểu. Phó Hồng Tuyết vỗ nhè nhẹ hống hắn, thấp giọng nói, “Không phải, nàng không phải do ca ca tưởng tượng ra. Đó là rất nhiều năm về sau mỗi khi nhớ tới nàng, ta sẽ tự an ủi bản thân nói có lẽ nàng căn bản chưa từng tồn tại, cũng sẽ không chết đi.” “Ta khi đó rất khó sống, nhưng ta không thể vứt bỏ mẫu thân. Nàng là công chúa Ma giáo, vì phụ thân ta mà ruồng bỏ gia đình, phản giáo bỏ chạy. Nay nàng đã mất trượng phu, không thể lại mất thêm nhi tử.” “Ta từng vẽ một bức họa Thúy Nùng, bức họa kia đã bị hủy. Ta muốn vẽ lại một lần nữa, lại phát hiện ta đã có chút nhớ không nổi bộ dạng nàng nữa. Vòng hoa của Thúy Nùng cũng chậm rãi khô héo mục nát. Ta nghĩ dấu vết duy nhất còn lại trên đời của nàng cũng sẽ biến mất, chưa bao giờ dám lôi ra nhìn. Ta không biết ngươi muốn tìm cái gì, ngươi muốn cái gì ca ca đều sẽ cho ngươi, nhưng ngươi lại…….phá hỏng vòng hoa kia rồi.” Phó Hồng Tuyết không giỏi ăn nói, chỉ bình dị đem câu chuyện kể ra. Y không biết Diệp Khai nghe hiểu được bao nhiêu phần, Diệp Khai vẫn nhìn y, chờ y nói xong một hồi lâu, chui vào trong lòng y khóc nói, “Ca ca, thực xin lỗi.” Phó Hồng Tuyết hy vọng hắn không khóc nữa, hy vọng huynh đệ từ nay về sau cởi bỏ khúc mắc. Y sẽ không trách tội Diệp Khai nữa, Diệp Khai cũng sẽ không vì y tức giận mà khổ sở. Không ngờ hắn khóc càng lợi hại hơn, đành phải chậm rãi chờ cảm xúc Diệp Khai bình phục. Y ôm Diệp Khai bỗng nhiên nổi lên nghi vấn, phụ thân là đại hiệp nổi danh, mẫu thân là công chúa Ma giáo, vì sao Diệp Khai lại có loại tính cách này? Y trước cũng từng nghĩ tới, Diệp Khai khi mang tâm trí hài đồng yếu ớt như vậy, không biết là do thiên tính hay do lúc ở tại đỉnh Vân Thiên phải chịu kinh hách. Khi đó chỉ tùy tiện suy ngẫm, giờ y đã lên kế hoạch tới Nam Hải tìm giải dược, tự nhiên nghĩ tới, nếu quả thực do huynh đệ Thu Mộng Địch gây ra, tuyệt đối không dễ dàng tha cho hai người kia. Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai bình tĩnh lại, hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi còn nhớ rõ Nam Hải công chúa không?” Diệp Khai chấn động, thấp giọng ừ một tiếng. Phó Hồng Tuyết lại hỏi, “Nàng có khi dễ ngươi hay không? Ca ca thay ngươi xả giận.” Diệp Khai kinh hoảng nhìn y, trong mắt thần sắc sợ hãi nồng đậm, đây vẫn là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết hỏi hắn chuyện lúc trước, Diệp Khai nhịn không được tố khổ, “Các nàng đánh ta, giật tóc ta.” Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay hắn, “Các nàng? Là những ai?” Diệp Khai mờ mịt nói, “Ta không biết.” Phó Hồng Tuyết trong lòng đau xót. Y quan tâm Diệp Khai, sớm đã vượt quá huynh đệ chi tình, bằng hữu chi nghĩa. Tuy nội tâm chưa phát hiện, nhưng vẫn theo trực giác nếu có người thương tổn Diệp Khai, tuyệt đối không thể tha thứ. Cố tình Diệp Khai lại không nói rõ là ai thương tổn hắn. Diệp Khai nhớ tới một người mình biết, “Ca ca công chúa cũng đánh ta.” Phó Hồng Tuyết nói, “Hắn đánh ngươi ở đâu, ca ca trả lại cho hắn gấp mười lần.” Diệp Khai suy nghĩ một hồi nói, “Hắn đánh vào mặt ta, còn xé quần áo ta, sờ sờ ta.” Phó Hồng Tuyết trong lòng run mạnh, đây là chuyện hắn ngàn vạn lần chưa từng ngờ tới. Dưới cơn thịnh nộ, tay chân nhất thời lạnh toát. Diệp Khai nói, “Sau lại…..công chúa đến, ca ca công chúa bỏ đi.” Phó Hồng Tuyết thở phào, “Diệp Khai, ca ca nhất định tới Nam Hải tự tay giết chết hắn, thay ngươi trả mối nhục này.” Diệp Khai ừ một tiếng, lại a một tiếng, nôn nóng nói, “Ca ca không cần đi.” Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi hẳn nên là người vui vẻ nhất trên đời. Ngươi võ công cao cường, làm người tiêu sái. Ca ca không muốn ngươi biến thành như bây giờ. Hiện tại ngươi căn bản không phải là ngươi. Ca ca đi rồi, Băng Di cùng Liễu Thiên có thể chiếu cố ngươi.” Diệp Khai nghe y nói phải đi, vừa sợ hãi vừa e ngại, ẩn ẩn nhận ra Phó Hồng Tuyết có lẽ cũng không thích mình, mà thích cái người ‘võ công cao cường, làm người tiêu sái’ trong miệng hắn kia. Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng đem chuyện đi Nam Hải nói với Diệp Khai mơ hồ, y thấy Diệp Khai không nói gì, nghĩ Diệp Khai hẳn đã tiếp nhận an bài của y, ôn nhu nói, “Diệp Khai, ca ca rất nhanh sẽ trở lại, ta nhất định sẽ giúp ngươi trở lại làm Diệp Khai khoái hoạt vô ưu trước kia.” Diệp Khai bỗng nhiên dùng sức che miệng y, nước mắt dũng mãnh trào ra, khàn cả giọng kêu, “Không, ta là Diệp Khai, ta là Diệp Khai. Ngươi là ca ca ta, không phải ca ca hắn, không phải ca ca hắn, không phải…….” Hắn cảm xúc kích động, kịch liệt kêu thét như này là chuyện trước nay chưa từng có. Phó Hồng Tuyết thực ngoài ý muốn, sợ hắn dùng sức nhiều sẽ thương tổn thân thể, điểm huyệt đạo Diệp Khai, Diệp Khai yếu ớt ngã lên đệm. Y nhìn Diệp Khai, nhớ tới lúc trước Diệp Khai tuy mơ hồ nhưng nhu thuận, khả ái, thông minh, có hiểu biết. Y bồi Diệp Khai cùng nhau chơi đùa, tận hưởng niềm vui chưa từng có trong đời. Diệp Khai từ sau khi thụ thương, đương nhiên không thể so với trước kia nhu thuận, cả đêm khóc nháo, cần người an ủi. Phó Hồng Tuyết cả ngày phiền não, đã không còn thảnh thơi lúc trước. Mình khăng khăng muốn đi Nam Hải lấy thuốc, ngoại trừ không muốn thấy Diệp Khai lại bị dược lực tra tấn, có phải sâu trong nội tâm cũng trách hắn hủy đi vòng hoa của Thúy Nùng mà không chịu tha thứ cho hắn. Mình thật sự hy vọng Diệp Khai buổi tối vĩnh viễn biến mất hay sao? Thật sự hy vọng không còn nhìn thấy hắn cẩn thận đánh giá mình sau đó hướng mình lộ ra bộ dáng tươi cười nữa sao? Thật sự hy vọng vĩnh viễn không còn nghe thấy hắn dùng thanh âm non nớt kêu mình ‘ca ca’ nữa sao? Liễu Thiên giữa trưa ngày hôm sau mới nhìn thấy Diệp Khai, vừa thấy liền hoảng sợ, chỉ vào mặt Diệp Khai, “Diệp đại ca, mặt của ngươi?” Diệp Khai ngược lại không lưu tâm, thực thản nhiên trả lời, “Hồng Tuyết đánh.” Liễu Thiên càng thêm kinh ngạc, “Phó đại ca?” Diệp Khai gật đầu, “Đúng vậy.” Liễu Thiên khiếp sợ, “Phó đại ca sao lại đánh ngươi?” Diệp Khai nói, “Đánh thì cũng đánh rồi, ngươi còn hỏi chi tiết vậy làm gì? Ngươi là người nhiều chuyện vậy sao?” Hắn lôi kéo Liễu Thiên, “Đến đến đến, mau giúp ta ngao hồ dán, ta đang cần dùng.” Liễu Thiên hiếu kì hỏi? “Dùng làm gì? Không đúng, Phó đại ca vì sao lại đánh ngươi?” Diệp Khai thở dài, “Vì ta phá hỏng đồ của hắn.” “Cái gì vậy?” Diệp Khai nhíu mày, “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, mau làm giúp ta đi.” “Ta trước giúp ngươi xóa vết tay trên mặt đi đã, nếu không một hồi ăn cơm để Băng Di trông thấy, khẳng định sẽ lo lắng. Ngươi trước đứng đây chờ ta, ta mang dược qua.” Lúc Phó Hồng Tuyết tiến vào liền trông thấy Liễu Thiên ngồi cạnh Diệp Khai, nhẹ vuốt mặt Diệp Khai. Diệp Khai thấy y tới, thanh âm lập tức nhỏ đi, ghé sát bên tai Liễu Thiên không biết nói gì, Liễu Thiên liên tục gật đầu. Băng Di đã hai ngày nay không thấy Diệp Khai ra ăn cơm, còn tưởng huynh đệ hai người có mâu thuẫn gì, giờ thấy Diệp Khai hết thảy vẫn bình thường mới yên lòng. Cơm ăn đến một nửa, nàng nhịn không được hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Thiếu chủ, ngươi cùng Diệp Khai tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Nay thù của minh chủ cùng công chúa đều đã báo, lại đã qua ba năm để tang để giữ đạo hiếu, hẳn đã tới lúc suy xét chuyện kết hôn.” Phó Hồng Tuyết hơi khựng lại, y từ ba năm trước trở về từ đỉnh Vân Thiên chưa từng có qua ý niệm này trong đầu, hiện tại nghe Băng Di nói, nhất thời suy tư, nhận ra mình cũng không nguyện ý. Y lắc lắc đầu, “Băng Di, ta nghĩ qua vài năm nữa lại nói sau.” Băng Di khuyên nhủ, “Thiếu chủ, ngươi hẳn nên sớm cưới vợ sinh con, hưởng thụ thiên luân chi nhạc. Trong nhà có nhiều hài tử sẽ không giống trước nữa, đây là chuyện thú vị cỡ nào a. Thiếu chủ cùng Diệp Khai lúc mới sinh ra, đều là phấn điêu ngọc mài oa nhi nha.” Phó Hồng Tuyết liếc nhìn Diệp Khai một cái, lạnh nhạt nói, “Ta không thích hài tử.” Ánh mắt Diệp Khai nhất thời ảm đạm đi rất nhiều, hắn ăn được nửa chén cơm liền kéo Liễu Thiên rời đi. Trên đường nói với Liễu Thiên, “Ngươi nghe rồi đó, Hồng Tuyết nói không thích hài tử. Hắn khi nào thì không thích hài tử chứ? Trước đây lúc chúng ta ở cùng Chu Đình, hắn vẫn rất thân thiết với những đệ đệ muội muội Chu Đình nhận nuôi. Hắn là không thích ta.” Liễu Thiên gãi gãi đầu, “Diệp đại ca, ngươi rốt cuộc làm sai chuyện gì chọc Phó đại ca mất hứng, kể cho ta nghe đi. Ta thấy Phó đại ca thực thích ngươi, lúc ngươi mơ hồ hắn đi đâu cũng dẫn theo ngươi.” Diệp Khai nói, “Đi, tối nay ngươi thu lưu ta thì ta sẽ nói cho ngươi.” Liễu Thiên nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu mới nói, “Phó đại ca đối xử với ngươi vẫn rất tốt, chẳng qua mới tát ngươi một cái, mà thoạt nhìn cũng là chưởng phong đánh trúng, không phải chân chính đánh ngươi.” Diệp Khai nói, “Đúng vậy, cho nên ngươi không biết trong lòng ta khó chịu cỡ nào đâu. Ta thà rằng hắn đánh ta. Liễu Thiên lắc đầu nói, “Phó đại ca sẽ không đánh ngươi, ngươi khi bị thương Phó đại ca cũng suýt phát điên rồi. Nhưng Diệp đại ca, trông bộ dạng ngươi cũng không giống như rất khó chịu.” “Ngươi không hiểu, ta nếu bày ra vẻ mặt khổ sở trước mặt Phó Hồng Tuyết, hắn sẽ càng khó chịu, vậy không phải huynh đệ tra tấn lẫn nhau sao?” “Nhưng ngươi ở trước mặt ta cũng đâu khổ sở.” Diệp Khai thở dài, “Ta khóc với ngươi một trận, vòng hoa có thể tốt lên được không?” Liễu Thiên ngao hồ dán cho Diệp Khai. Diệp Khai một lúc sau mang theo một bức họa cùng một cái túi tới tìm hắn. Diệp Khai đặt bức họa lên giường, tìm cái kẹp Liễu Thiên hay dùng. Liễu Thiên giao hồ dán đã ngao xong cho Diệp Khai, phát hiện hắn bôi một chút hồ lên bề mặt bức họa, sau đó đính những cánh hoa vụn lên trên. Diệp Khai khéo tay, không bao lâu sau đã hợp thành một đóa hoa. Liễu Thiên lên tiếng, “Diệp đại ca, ta giúp ngươi.” Diệp Khai ngăn cản, “Trăm ngàn lần không cần, ta đã nói sẽ tự mình sửa lại cho Hồng Tuyết.” Vụn hoa rất nhẹ, dễ bay mất, hắn có thể tìm được bao nhiêu thì tìm, nhưng phỏng chừng cũng không đủ để làm một vòng hoa, liền nghĩ tới đính vòng hoa này lên trên bức họa Thúy Nùng, vậy chỉ cần tìm được phân nửa là có thể làm được. Liễu Thiên ngồi cạnh nhìn một hồi, buồn chán hỏi, “Đây là Thúy Nùng?” “Đúng vậy.” “Ta còn tưởng muội muội của Diệp đại ca ngươi.” Diệp Khai ngạc nhiên nói, “Cái gì?” “Ta sao lại cảm thấy bộ dạng nàng có hơn phân nửa giống ngươi?” Bữa cơm chiều vẫn luôn chỉ có Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, cùng Liễu Thiên ba người. Diệp Khai cùng Liễu Thiên không ngừng thì thầm. Phó Hồng Tuyết nhìn về phía hắn, Diệp Khai lập tức không nói lời nào. Ba người yên lặng ăn cơm, Diệp Khai ho khan một tiếng, “Hồng Tuyết, tối nay ta qua chỗ Liễu Thiên ngủ. Phó Hồng Tuyết không nói gì. Diệp Khai thầm nghĩ, ‘Phó Hồng Tuyết quả nhiên chán ghét ta, thừa dịp còn đang tỉnh táo, ta nên sửa vòng hoa nhanh nhanh cho xong đi thôi.’  Hắn vội vàng ăn nhanh cho xong, kéo Liễu Thiên đi. Phó Hồng Tuyết lại đột nhiên lạnh nhạt nói, “Không được.” Diệp Khai nghĩ mình nghe lầm, “Cái gì không được?” Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Chuyện ngươi vừa nói, không được.”