Phiêu Du Giang Hồ

Chương 37 : Tạm biệt, vương tử sơn tặc của tôi

Tức điên người, nhiều khi không phải chỉ có xui xẻo mới làm hại người, vận may có khi cũng dọa chết người được đấy. Tôi có thể đem nhân cách của mình ra mà thề rằng tôi chưa từng thắng ai trong đời, cuộc tuyển chọn vương phi này rõ ràng là có vấn đề. Tôi quyết liệt yêu cầu bộ phận Giám đốc kỹ thuật bắt kẻ chịu trách nhiệm tổ chức cuộc tuyển chọn đáng chết này đến để thẩm vấn. Các vị huynh đệ tỷ muội hỏi tôi tại sao ư? Là vì vừa mới bắt đầu vòng đấu thứ ba, tôi lại thắng mà chẳng có chút trở ngại nào! Tuyển chọn mỹ nữ để trở thành vương phi mà chẳng hề kiểm tra lễ nghi thục nữ, thật chẳng khác nào quẳng luôn cuộc tuyển chọn đó đi cho rồi. Hay nói một cách mỹ miều hơn là: Phía sau một người đàn ông thành công luôn có bóng hình người phụ nữ có số mệnh may mắn. Để tôi lại lần nữa đứng lên phân tích ý tứ của Giang Tả cho mọi người hiểu, ý của hắn chính là: Ta sẽ trở thành một tên sơn tặc thành công, cho nên phải bắt rất nhiều nữ nhân về, đến lúc ai nấy đều thành trại chủ phu nhân, nếu các người đánh nhau ta sẽ thấy rất phiền phức. Cho nên, hãy cùng nhau ở lại chơi mấy ván mạt chược đi. Trong chớp mắt Giang Tả lại đưa tôi đến mấy ngàn năm tươi đẹp về trước, cứ như kỹ thuật trong phim điện ảnh của Châu Tinh Trì vậy. Tiểu gia tôi đây bái phục sự thần thông của tên sơn tặc này rồi đấy. Hắn ta lại đi tìm trọng tài để điều chỉnh kết quả đây mà. Con nha đầu đó bị tôi cho nốc ao gần ba mươi ván, còn ngước mặt lên phán cho tôi thắng. Tôi nghĩ, lần này tôi thật sự đăng đài rồi. Dựa vào số lần tôi thắng thì… khốn kiếp, dù có là mỹ nữ siêu cao thủ đi nữa cũng chẳng thể thắng nổi tôi vòng này. Kết thúc ba vòng đấu, các mỹ nữ đều buồn rầu thất vọng khi bị tuyên bố thua cuộc. Tôi… thắng rồi, a a a, buồn… Vương phi, tôi đã trở thành vương phi! Chính giờ phút này tôi phải nói lời tạm biệt với tháng ngày phiêu du giang hồ đầy mộng ước, từ giã cuộc sống thời cổ đại lộng lẫy, tạm biệt lý tưởng vĩ đại biến nơi đây trở thành thế giới nấm hương tươi đẹp. Tôi phải trở thành một vương phi sơn tặc, cả ngày chỉ biết chơi mạt chược ở đây. Tác giả thân yêu, cô nhất định phải liệt tôi vào danh sách những người từng xuyên không đấy nhé, và nhớ ghi lại những cống hiến vĩ đại của tôi nữa. Lúc Giang Tả cười gian trá bước đến trước mặt, tôi ngoài nhìn thấy những vật thể vô danh trong sâu thẳm đáy mắt của hắn thì còn nhìn thấy những suy nghĩ vụn vặt, câu nệ tiểu tiết ở đó nữa. Hắn dùng ánh mắt để thông báo với tôi rằng: Thượng Quan Tình, muốn đấu với ta hả, nàng về tu luyện thêm trăm năm nữa đi. Tôi cũng ngước ánh mắt thương xót như thầm ám chỉ: Giang Tả à, lấy tôi, xem như nửa đời còn lại của huynh tiêu tan rồi. Xoay người, tôi nhìn về phía bốn huynh đệ Âu Dương, đột nhiên cảm thấy nỗi thương cảm trào dâng. Thực ra, tôi vẫn muốn đi cùng họ. Tôi vừa hồi tưởng đến những chuyện trước đây, lại nghe thấy tiếng thái giám cao giọng nói: “Sau khi trải qua ba vòng tuyển chọn, Thượng Quan Tình đã chiến thắng và trở thành vương phi. Nội trong ngày hôm nay sẽ khởi nhập về phủ Tả Thân vương, chọn ngày lành giờ tốt cử hành đại hôn”. Đám a hoàn kéo kéo y phục của tôi, càng lúc tôi càng bị kéo đi xa. Tôi biết mình không phải là kẻ lụy tình nhưng nhìn thấy bốn huynh đệ Âu Dương mỗi lúc một xa, tôi khóc thật rồi. Nước mắt cứ trào ra như con đê tức nước. Hu hu, tôi không muốn, tôi không muốn trở thành vương phi! Tôi không muốn làm trại chủ phu nhân! Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Âu Dương Thiếu Nhiên, đừng bỏ tôi lại, hãy mang tôi đi đi. Hết cách rồi, ngự lâm quân đông như kiến đã dàn hàng ngang trước mặt. Họ chẳng vượt qua nổi, tôi cũng không chạy được. Tôi không muốn làm yêu tinh phiền phức, tôi không muốn bốn người bọn họ vì tôi mà chết. Cho nên tôi đành xoay người, nuốt nước mắt mà chạy. Màn đêm buông xuống, Giang Tả vác khuôn mặt không mấy vui vẻ trở về. Xông thẳng đến trước mặt tôi, hỏi: “Tại sao nàng khóc?”. “Tôi không muốn làm vương phi.” “Tại sao?” “Vì tôi không thích huynh, tôi không muốn sống cùng huynh.” Tôi biết mình đang nói dối, thực ra tôi thích hắn lắm, thích vương tử sơn tặc ngốc nghếch. Nhưng tôi cũng biết, tình yêu này cách tôi xa muôn ngàn dặm. Nếu ở thời hiện đại, chỉ cần muốn thì tôi có thể nói chuyện yêu đương với hắn, nhưng đây là thời cổ đại. Tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với tình cảm dành cho hắn. Vả lại, tôi thật không thể sống cùng hắn được. Tôi đến từ thế giới tương lai, tôi là một học sinh cấp ba của thế kỷ Hai mươi mốt. Đến một ngày tôi sẽ trở về thế giới của mình, tôi thật không muốn chàng trai nào phải buồn vì tôi. “Thượng Quan Tình, tại sao nàng nhẫn tâm như thế!”, Giang Tả đau lòng hét lên với tôi. “Vậy tại sao huynh cũng nhẫn tâm như vậy. Rõ ràng tôi không vui, rõ ràng tôi không muốn làm vương phi. Rõ ràng huynh biết như thế, tại sao còn ép buộc tôi”, tôi tức giận gào vào mặt hắn. Giang Tả bị tiếng gào của tôi làm cho sững người, cứng họng không nói được gì, hắn xoay người bỏ đi. Trước khi hắn quay người, tôi đã thấy đôi mắt hắn hoe đỏ. Tôi đã làm tổn thương hắn phải không, hắn thực ra cũng rất thuần khiết. Mở toang cửa sổ, tôi đưa tay hướng về bầu trời phía xa. Rất nhớ, rất nhớ cuộc sống tự do tự tại, lang bạt nay đây mai đó. “Tiểu Tình, Tiểu Tình, chúng ta đến cứu nàng đây, mau cùng chúng ta chạy trốn”, trên mái hiên đột nhiên có cái đầu treo lủng lẳng phát ra giọng nói. Tôi bị dọa cho kinh hoàng thất sắc, miệng há hốc định hét lên, nhưng lại bị người đó bịt lại. “Đừng hét, đừng hét. Ta là Âu Dương Y.” “Y huynh… tại sao huynh lại đến đây, mọi người đâu?”, tôi vội hỏi. Họ đang ở chỗ nào rồi, vương phủ là nơi bọn họ nói vào là vào được sao? “Mấy người đều ở trên mái nhà, đang nắm tay ta đây nè, ta đến đưa nàng đi.” Tôi muốn đưa tay ra nhưng lại ngập ngừng. Giống như tôi nói, Vương phủ không phải nơi người nào cũng tùy tiện vào được, nhưng cả bốn người bọn họ đều có thể vào, rõ ràng là Giang Tả cố ý. Tôi không muốn hại bốn huynh đệ Âu Dương, cũng không muốn từ biệt với Giang Tả như thế. Tôi thu tay về, mỉm cười an ủi Âu Dương Y: “Xin lỗi, tôi không thể đi thế này. Có thể đợi tôi không?”. Âu Dương Y lặng người nhìn tôi. Khi ấy, tay tôi đầy mồ hôi. Tôi là người không biết tốt xấu phải trái, họ vốn chẳng thân chẳng thích với tôi, dựa vào cái gì mà phải đợi tôi chứ. “Tiểu Tình, dù bao lâu chúng ta cũng đợi nàng”, Âu Dương Y mỉm cười ấm áp, sau đó xoay người biến mất dưới ánh trăng. Bất chợt trái tim tôi thấy ấm áp vô cùng. Dù là nói dối đi nữa cũng cảm ơn các huynh. Cảm ơn các huynh đã đối xử tốt với tôi như vậy. Đủ rồi, như thế này là quá đủ rồi. Ngày hôm sau, tôi ngồi trong hoa viên đếm bướm, Giang Tả cùng đám người như mênh mông sóng nước, oai hùng bước đến, nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi vội hỏi: “Đi đâu?”. “Sơn trại.” “Vậy còn những người kia?” “Phụ hoàng phái họ đưa chúng ta ra khỏi thành. Ta đã nói với phụ hoàng rồi, trở về sơn trại sẽ cử hành hôn lễ.” Tay tôi bị nắm chặt kéo đi, muốn nói rõ tất cả với hắn, nhưng lại thấy khuôn mặt hắn bất giác đã trở nên xanh lét, tôi thoáng buồn. Giang Tả, lẽ nào không thể dành ra vài phút cho tôi nói được sao? Tôi thật không muốn chạy. Tôi muốn chào từ biệt huynh, muốn nhìn thấy huynh cười chứ không phải nét mặt như lúc này. Đám người kia đưa chúng tôi ra đến cổng thành rồi mới quay lại. Giang Tả nhìn đám người đi xa dần, liền nhảy xuống ngựa, dúi dây cương vào tay tôi, tôi không hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn. Muốn làm gì đây. Hắn mỉm cười với tôi, thanh khiết mát mẻ tựa gió xuân: “Đi đi, lẽ nào nàng ngồi trên ngựa của ta rồi lại không muốn bỏ đi nữa sao? Ta không để bụng đâu”. Tôi tròn mắt nhìn rồi cũng nhảy xuống ngựa. Rốt cuộc là định làm gì vậy? Giang Tả đợi sau khi tôi nhảy xuống, lập tức tiến lên một bước ôm tôi vào lòng, đầu vùi vào cổ tôi, trong lúc thẫn thờ, một dòng nước ấm áp chảy xuống. Một lát sau hắn mới khẽ giọng thì thầm: “Vương phi của ta, nàng đi đi, đi tìm tất cả những gì nàng muốn. Nếu một ngày nào đó nàng thấy mệt, thì hãy trở về. Nàng mãi mãi là vương phi của ta”. Toàn thân tôi bất giác rung lên… Hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này, có bốn bóng người từ trong thành bước tới. Đó là những bóng hình tôi không thể nào quên, tại sao tôi không muốn từ bỏ bất kỳ người nào. Tôi bắt đầu hiểu ra, tên ngốc trước mặt đang ôm tôi đây, sau khi bị tôi làm tổn thương, lại vẫn điềm đạm thả tôi đi. Nước mắt tôi trong giây phút này cũng chẳng sao ngăn được mà lăn dài trên má. Tôi xoay tay ôm người ấy chặt hơn. Giang Tả. Tên ngốc này. “Giang Tả, xin lỗi.” “Ta không muốn nàng nói xin lỗi, ta muốn nàng hãy nhớ đến ta.” “Ừm, tôi bảo đảm, mãi mãi không quên huynh.” Ráng chiều buông xuống, cảnh tượng phấn hoa tung bay khắp trời vô cùng mỹ lệ, tôi cùng bốn huynh đệ Âu Dương rời đi. Giang Tả đứng lặng phía sau luôn nở nụ cười trông theo, nhưng tôi biết, chỉ cần tôi đi khuất, hắn nhất định sẽ khóc. Đi được mấy bước, tôi quay người chạy lại, hét to với Giang Tả: “Tôi tên Thượng Quan Tình, đến từ thế giới mấy ngàn năm sau, là một học sinh cấp ba bình thường. Giang Tả, huynh phải nhớ tôi, tôi không phải nữ hiệp gì gì đó, tôi chỉ là Thượng Quan Tình thôi”. Giang Tả nhìn tôi một lát, trên khóe môi vẫn vương nụ cười rất đẹp: “Tuy không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng ta sẽ ghi nhớ. Tạm biệt, vương phi của ta”. “Ừm, tạm biệt, vương tử sơn tặc của tôi”, tôi mỉm cười, cũng nói với hắn như thế. Tôi mãi mãi không quên, buổi chiều tà phấn hoa bay rực trời trước cổng thành này, thiếu niên đứng trước mặt tôi lúc này, mỉm cười nói tôi là vương phi của hắn. Còn hắn cũng chính là tiểu vương tử trong lòng tôi. *** “A, a, thật tuyệt quá!”, giọng Âu Dương Thiếu Nhân. “Ta cũng muốn trở thành vương phi”, giọng Âu Dương Y. “Lập dị!”, giọng Âu Dương Huyền. “Tóm lại là, cũng khá tiếc”, giọng của Âu Dương Thiếu Nhiên. Tôi không chịu nổi nữa! Đúng là không thể chịu nổi nữa! Bốn cái máy tạo tiếng ồn này rốt cuộc muốn làm gì hả? Quay người đứng đối diện với bốn huynh đệ đang xếp thành hàng ngang, đám tiểu tử này mỗi người một lời chả ăn khớp gì với nhau cả, tôi chống nạnh hét lên: “Muốn gì hả! Thích gây chiến phải không?” “Nàng quá yếu đuối”, bốn người đồng thanh lên tiếng. Tôi bốc hỏa, nếu không phải thích gây chiến, các người muốn kiếm chuyện gì đây. Tôi thở dài, chán nản hỏi: “Rốt cuộc các huynh có điều gì bất mãn?”. “Tiểu Tình, tại sao hắn lại là vương tử của nàng. Chúng ta thì sao?”, Âu Dương Thiếu Nhiên bổ nhào về phía trước, bộ dạng giống như cún con. Tôi vuốt vuốt tóc huynh ấy: “Vì chuyện đó thôi mà không vui đến vậy? Thiếu Nhiên, huynh là Thiếu Nhiên của tôi”. Mấy tên tiểu tử này cũng biết khó chịu cơ đấy. Tôi chỉ vào ba người còn lại, lần lượt nói: “Huynh là Âu Dương Thiếu Nhân của tôi, huynh là Âu Dương Y của tôi, huynh là Âu Dương Huyền của tôi. Như thế đã được chưa?”. “Không cần, ta muốn là duy nhất.” “Đừng mơ.” “Tiểu Tình, ta cảm động quá.” “Vậy thì cứ từ từ mà cảm động đi nhé.” “Ấu trĩ!” … Ánh tà dương dần dần khuất sau triền núi, vừa rồi vẫn còn nặng nỗi thương cảm mà Giang Tả mang đến, giờ đã được đám ngốc phiền phức này giải tỏa hết rồi. Tóm lại, Thượng Quan nữ hiệp lần này cũng danh bất hư truyền như thế. Đã đến hoàng cung, đã gặp Hoàng thượng, thi đấu để tranh chức vương phi, còn câu được cả vương tử nữa chứ. A ha ha! Quả nhiên, Thượng Quan nữ hiệp tôi là vô địch… Giang hồ đáng yêu, tôi lại trở về đây!