Đúng lúc lão Thiết định xé đến lớp đồ lót cuối cùng của tôi thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở, chị Hoa không biết từ đâu xông vào, tóm lấy lão Thiết lôi ra khỏi người tôi:– Tránh ra.– M.ẹ cái con r.anh này, mày chán sống rồi à?– Nó bây giờ không phải gái của ông nữa mà ông muốn làm gì thì làm nhé. Nó là của người ta rồi, ông không có quyền động vào nó.– Quyền à?Lão Thiết lồm cồm bò lên, túm lấy tóc chị Hoa rồi vả liên tiếp mấy phát:– Quyền này, con ranh con, mày thích quyền không? Hôm nay tao đánh c.hế.t mày. Dám phá chuyện của ông mày hả? Tao đánh c.hế.t mày.Loại người như lão Thiết rất phũ, ông ta đánh phát nào như trời giáng phát ấy, chị Hoa mới ăn mấy cái bạt tai đã bật cả máu mồm. Tôi sợ lão Thiết đánh c.hế.t chị ấy nên cuống đến mức quên cả mặc quần áo, vội vàng chạy lại giằng co:– Bỏ ra, bỏ chị ấy ra.Chị Hoa bị đánh đến mức máu mồm máu mũi trào ra, nhưng thấy tôi chạy lại vẫn gào lên:– Chạy đi, Giang, chạy đi.– Em không chạy.– Tao bảo mày chạy đi cơ mà, mặc kệ tao, chạy đi.– Đã bảo không.Tôi vừa nói vừa xông đến cắn vào tay lão Thiết. Ông ta đau quá nên đành buông bị Hoa ra rồi vung tay tát tôi:– M.ẹ nhà mày, chúng mày phản rồi, phản cả lũ rồi.– Ông đi c.hế.t đi, đi c.hế.t đi.– Muốn bố m.ày c.hế.t á? Còn lâu lắm. Hôm nay cả hai đứa chúng mày thích nát thì để tao cho chúng mày nát luôn. Thằng Long…Lão Thiết còn chưa nói gọi hết câu thì bà Hoa đã xông lại đá thẳng vào đũng quần lão một cái, ông ta đau đến trợn mắt, lập tức buông tôi ra rồi chỉ vào bà Hoa, mặt tái mét không nói được nên lời.Chị Hoa chẳng thèm bận tâm đến vẻ mặt như sắp g.iế.t người của lão Thiết, chưa hết cơn đ.iê.n nên cầm luôn cái ấm sứ trên bàn, bổ thẳng xuống đầu lão.Tôi định ngăn nhưng không kịp nữa, chỉ nghe một tiếng “Choang” thanh thuý vang lên, đầu lão Thiết ngay lập tức bật máu.– Chị Hoa, chị làm gì thế?– Không đánh nó đến mức phải câm miệng thì mày không đi nổi đâu. Mày tránh ra.– Thôi, em xin chị, thôi đi chị Hoa ơi, vào tù đấy. Đánh người là phải đi tù đấy.– Không thì sao? Không thì định để nó h.iế.p mày à? Giờ ra thế này rồi, bọn bảo kê mà biết thì mày có đi nổi không? Mày tránh ra.Chị Hoa vừa nói vừa cầm thêm cái đĩa bổ vào đầu lão Thiết phát thứ hai, lão ta bị choáng, không chống đỡ nổi nữa nên ngã lăn ra sàn.Tôi sợ quá nên chạy lại kéo bà ấy đi, nhưng chị Hoa vẫn không chịu thôi, còn giơ chân đạp vào đũng quần lão Thiết thêm hai cái nữa rồi mới chịu theo tôi ra ngoài.Cũng may phòng của ông chủ cách xa khu tiếp khách, mà giờ này bọn bảo kê đang ngoài đó hết nên không ai nghe thấy bên này ầm ỹ. Tôi với chị Hoa nhân cơ hội đó lẻn ra theo dãy nhà phía sau, trèo tường trốn ra khỏi Phố Hoàng Thành rồi chạy như đi.ê.n về phòng trọ.Về đến nơi, tôi còn chưa kịp thở thì bà Hoa đã quát:– Dọn đồ nhanh lên, có gì giá trị thì cầm đi, những đồ khác vứt lại. Phải nhanh lên, bọn bảo kê mà đến đây thì tao với mày cùng c.h.ết đấy.– Vâng.Lúc ấy bọn tôi cuống đến nỗi không kịp lau máu trên người, cứ thế nhặt được cái gì giá trị là mang đi, may sao tận đến lúc chạy khỏi đó vẫn không bị tên bảo kê nào bắt được.Chị Hoa dẫn tôi đến một nhà trọ tồi tàn trên đường Hoàng Hoa Thám, hai chị em thuê một phòng, sợ chủ nhà nghỉ thấy mặt mũi đứa nào cũng bầm tím rồi báo công an nên đành bịa chuyện nói dối là bị chồng đuổi đánh, nhờ họ nếu có ai hỏi thì đừng nói ra bọn tôi ở đây.May sao chủ nhà lại là một ông bác nhiều tuổi tốt bụng, nghe thế cũng thương tình bảo bọn tôi yên tâm, còn chỉ cho bọn tôi một đường khác phía sau nhà để lỡ có chuyện gì thì còn chạy trốn.Tôi với chị Hoa cảm ơn rối rít rồi thất tha thất thểu đi lên phòng, vào được đến nơi, khoá cửa xong cả hai chị em mới dám thở hắt ra một tiếng:– M.ẹ nhà nó chứ, cứ nghĩ hôm nay kiểu gì cũng bị đánh c.hết rồi.– Mặt chị chảy nhiều máu lắm, đừng nói nữa, ngồi xuống đây em lau cho đã.– Ừ.Tay lão Thiết vừa to vừa dày như cái quạt nan, mới đánh thế mà cả hai bên má chị Hoa tím bầm hết, môi cũng bị rách rõ sâu, máu đông đặc cả lại trong hốc mũi, nhìn thương vô cùng.Tôi xót chị nên nói:– Em đã bảo chị mặc kệ em rồi cơ mà. Có bị sao thì để mình em chịu thôi. Giờ chị đánh lão Thiết ra thế này thì định làm sao? Bọn ở phố Hoàng Thành chị còn lạ gì nữa, kiểu gì lão Thiết cũng gi.ế.t chị mất thôi.– Gi.ế.t được tao mà dễ à. Đời tao đã chó rồi, mày còn trong sạch thì cố mà giữ. Cùng lắm là mai tao nhảy xe đi vào miền nam, trốn vài năm đến khi yên ổn thì tao về.– Chị mà vào đó thì em phải làm sao? Rồi vào đó biết xin việc gì? Còn bố mẹ chị với em chị nữa. Cả ông chú kia nữa.Nhắc đến ông chú kia, sắc mặt hằm hằm của chị Hoa cuối cùng cũng dịu đi, nhưng tôi để ý, ánh mắt của chị lại rất buồn:– Biết sao được. Dù sao thì cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi, sau này vào miền nam biết đâu lại gặp được người tốt hơn.Tôi thương chị Hoa quá nhưng không biết phải làm sao cả, từ khi tôi đến phố Hoàng Thành đến giờ chỉ có chị ấy che chở cho tôi, đối xử tốt với tôi, đến hôm nay cũng vẫn là vì cứu tôi mà thành ra thế này.Tại tôi nên chút hạnh phúc nhỏ nhoi khó khăn lắm mới có được của chị Hoa mới bị phá huỷ, tất cả là tại tôi, do tôi.– Chị ơi, em xin lỗi.– Mày hâm à? Lỗi lầm gì mà xin. Giữa ông ấy với mày thì tất nhiên chị sẽ chọn mày. Chị em với nhau bao nhiêu năm thi phải hơn người dưng nước lã như ông ấy chứ.– Nhưng khó khăn lắm mới tìm được một người thương chị mà…Chị Hoa thấy tôi sắp khóc mới đánh tôi một cái:– Cái con đ.iê.n này, toàn nghĩ linh tinh. Bây giờ việc mày phải làm không phải là lo cho chị mà là tìm được cái thằng đại gia mua mày kia kìa. Chỉ có lão ấy mới bảo vệ được mày thôi. Chị thì trốn đi miền nam được, chứ mày được lão đó mua rồi thì đi theo người ta chứ. Đi theo họ mới sướng.– Không, em có biết là ai đâu mà đi tìm.– Thì công ty Hoàng Phong gì đấy. Mày gọi điện đến đấy thử xem.– Em quên nói với chị, hôm qua anh ấy nói anh ấy cắt đứt quan hệ với bố rồi.– Mẹ.Chị Hoa bực bội chửi bậy một tiếng, hậm hực nghĩ ngợi một lúc rồi lại bảo tôi:– Thế lão đó tên Phong à?– Vâng, nhưng chưa già lắm chị ạ. Chắc khoảng 31, 32 gì đấy thôi.– Ờ, thế vẫn hơn chị mày 2 tuổi.Nghe chị Hoa nói thế, tôi mới bất giác quay sang, thấy sau lớp son phấn dày cộp của chị là một gương mặt đã nếm trải đủ sương gió, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì chị vẫn có một nét đẹp rất riêng, má lúm đồng tiền cũng duyên nữa. Dù 30 tuổi đã là gái hết date ở phố Hoàng Thành, nhưng tôi tin là chị vẫn còn đủ trẻ để bắt đầu lại, sống một cuộc đời tốt hơn.Tôi ôm lấy chị ấy:– Chị ơi.– Hả?– Chị vào miền nam trước rồi chờ em được không? Em kiếm được tiền rồi em gửi vào cho chị mở cửa hàng gì đó được không?– Gớm, mày cứ lo cho thân mày trước đi, mày mà được sung sướng thì chị mừng.– Không, chị phải hứa với em đi. Chị vào đó phải xin công việc gì tử tế để làm, không làm gái nữa. Cố đợi đến khi em có tiền rồi em gửi vào cho chị được không?Chị Hoa giơ tay vuốt tóc tôi, lặng lẽ thở dài:– Ừ, chị biết rồi, không có chị ở đây mày cũng sống cho tốt vào, nhớ chưa? Không được hiền thế này nữa, đứa nào mà bắt nạt mày thì mày cũng phải cào lại mặt đứa đó, nhớ chưa?– Vâng, em biết rồi.– Được rồi. Trưa mẹ rồi, đói không?– Có. Để em oder đồ ăn trên mạng rồi chị em mình ăn nhé. Chị thích ăn gì?– Cơm gà đi, tự nhiên thèm ăn cơm gà thế.Mấy ngày tiếp theo, nghe nói bọn lão Thiết đi lùng sục bọn tôi kinh quá nên tôi không thể đưa chị Hoa ra bến xe được, hai chị em sợ bị tóm nên chỉ trốn chui trốn lủi trong phòng, không dám ló mặt ra ngoài.Cũng may là thời gian này gọi điện về quê thì chưa thấy có động tĩnh gì cả, lão Thiết dường như vẫn muốn tìm bọn tôi trước, chưa muốn áp dụng đến biện pháp cuối cùng đó nên tạm thời vẫn chưa đả động gì đến gia đình của tôi và chị Hoa.Nhưng ngày nào còn chưa giải quyết xong chuyện này là tôi không yên ngày ấy, cứ thấp tha thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Chị Hoa thấy tôi đi ra đi vào mãi trong phòng cũng sốt ruột bảo:– Để tao vào goole tìm xem lão ấy là ai. Chủ tịch Hoàng Phong à?– Thôi mà.– Thôi quái gì. Im đi để tao xem.Thật ra tôi đã tìm thử rồi, Hoàng Phong là một tập đoàn lớn nên trên mạng viết nhiều lắm. Nhưng hình như những người thuộc giới thượng lưu như họ luôn kín tiếng thì phải, không có thông tin gì về cuộc sống cá nhân họ mà chỉ có mỗi tên thôi.Chị Hoa đọc xong một bài báo lại lẩm bẩm:– Chủ tịch tên là Lương Văn Hoàng à? Hoàng này chắc là bố, thêm tên con nữa vào thì là Hoàng Phong nhỉ?– …– Ôi mẹ ơi, thảo nào tao thấy cái tên Hoàng Phong này cứ quen quen, hoá ra là cái tập đoàn có mấy toà nhà ở ngay gần phố Hoàng Thành này. Ở quê tao cũng có mấy dự án lớn của tập đoàn đó. Lão Phong kia nếu đúng thật là con trai của chủ tịch tập đoàn này thì dã man phết đấy mày ơi.– Thôi chị tìm người ta làm gì, nhà họ giàu thế họ thiếu gì gái, để ý đến một đứa gái bán hoa như em làm gì.– Im đi, mày tưởng gặp được đại gia tầm cỡ như thế mà dễ à? Đã leo được lên giường với lão ấy rồi thì phải tranh thủ mà bám lấy. Cơ hội tốt như thế ước còn chẳng được, mày cứ giãy ra cái gì.– Nhưng nhỡ người ta đã có vợ rồi thì sao? Bám sao được. Em sợ bị rạch mặt lắm.– Thì cứ từ từ để tao xem xem đã. Có vợ thì thôi, còn chưa có thì phải bám.Tôi không cản được chị Hoa nên đành mặc kệ, bà ấy thì mãi không chịu thôi, hễ rảnh một cái là sẽ lên mạng tìm kiếm thông tin của người đàn ông tên Phong kia, thậm chí còn dám liên hệ với mấy bà bạn cũng làm gái ở nơi khác để hỏi.Mỗi tội không biết có phải do anh ta quá kín tiếng hay vì đời tư quá trong sạch hay không mà chẳng có bất kỳ một cô gái làng chơi nào biết đến anh ta. Bà Hoa hỏi mãi mới có một người nói:– À à, có phải cái ông Phong đi cái xe biển toàn số 8 không?– Ờ hình như thế.– Ôi em nhớ ra rồi, em gặp được đúng một lần thôi. Hôm ấy em đi tour theo khách, được khách dẫn đi đánh golf rồi mới đụng mặt ông ấy. Nghe nói đại gia đích thực đấy, nhà giàu lắm. Nhưng mà em thề, bọn công tử nhà giàu em gặp nhiều rồi nhưng chưa thấy ông nào đẹp trai như ông ấy luôn. Nhìn ngon vãi chị ạ. Em thèm rớt dãi mà có câu được đâu. Mẹ, câu được chắc em về thắp hương khấn tổ nghiệp để hoàn lương luôn.– Mày mà hoàn lương được có mà tao đi đầu xuống đất. Cái loại mới ế có mấy ngày mà đã than ngắn thở dài bảo ngứa ngáy, giờ mà hoàn lương có mà phải mua dưa chuột cho mày giải quyết à?– Ơ em nói thật đấy. Câu được đại gia như lão Phong ấy thì em hoàn lương luôn chứ còn gì nữa. Mà thôi, chỉ cần được ngủ với lão một lần là em sướng tê tái con tim rồi, đếch cần câu. Mẹ, cứ nghĩ được chén trai đẹp thế mà thèm.– Thôi mày vào vấn đề chính đi, ở đó mà thèm với khát, thèm cũng không đến lượt chị em mình.– Ơ thế bà hỏi ông ấy làm gì?– Thì mày cứ trả lời đi xem nào, có thêm thông tin gì về lão ấy nữa không?– Thì em gặp có một lần đấy thôi, nhưng nghe ông khách của em hỏi gì mà “dạo này có hay đến tập đoàn không?”, ông Phong bảo là “Thỉnh thoảng, đến kỳ họp cổ đông mới đến”. Rồi ông khách của em khuyên gì gì mà làm hoà với bố đi. Tóm lại là ở đó đông người nên em chỉ nghe được đến thế thôi.– Ừ, biết thế là được rồi. Cảm ơn mày nhé.Cúp máy xong, bà Hoa mới quay sang nhìn tôi bảo:– Đấy thấy chưa, đứa nào cũng muốn được bám ông Phong đấy đấy, mày có cơ hội mà không biết đường hưởng. Mày cứ hiền quá sau tao đi miền nam thì ai bảo vệ được mày nữa. Tao phải giao được mày cho lão Phong ấy rồi tao mới yên tâm đi.– Chị cứ làm như em còn nhỏ lắm ấy, em lớn rồi mà, em biết tự lo cho bản thân, chị đừng lo.– Xuỳ, mày chỉ được cái nói mồm thôi. Tóm lại bây giờ tình hình bên ngoài đang căng, tao chưa đi được, tranh thủ thời gian này tìm lão Phong cho mày.Tôi tưởng bà Hoa nói là nói thế thôi, không ngờ cuối cùng bà ấy tìm được thật. Mới sáng sớm hai hôm sau chị Hoa đã lôi tôi dậy bảo đến trụ sở của tập đoàn Hoàng Phong.Tôi vẫn còn đang ngái ngủ, dụi dụi mắt:– Hả? Tự nhiên đến đó làm gì?– Mày hên nhé, tao tra mạng rồi, cuộc họp cổ đông thường niên vào đúng hôm nay luôn. Nếu đúng như con kia nói thì hôm nay ông Phong đó sẽ đến họp đấy. Tao với mày phải đến đó đợi để tìm gặp.– Chị điên à? Giờ ló mặt ra ngoài là ông Thiết bắt được ngay đấy.– Mấy ngày rồi còn gì, chắc lão ấy tìm không được cũng nản rồi. Với cả Hà Nội này rộng thế, gặp làm sao được mà gặp. Đi.Tôi không muốn đi nhưng bà Hoa cứ lôi kéo mãi, cuối cùng đành phải trùm kín từ đầu đến chân rồi theo bà ấy ra ngoài. Chị em tôi không để dành được nhiều tiền, với cả lúc bỏ đi cũng vội quá nên mấy ngày nay cũng đã gần như tiêu xài hết tiền tích luỹ, giờ không dám đi taxi tốn tiền nên phải ngồi xe ôm.Lúc đến nơi, đứng từ phía xa đã thấy được toà nhà cao chọc trời có tấm biển Hoàng Phong sáng chói một cõi, tự nhiên tôi lại thấy sợ, cũng chùn bước vô cùng.Khoảng cách giữa những người bọn họ và tôi rất rất rất xa, nếu đúng thật Phong là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn này thì anh ta là đỉnh cao của giới thượng lưu, còn tôi, tôi chỉ là một con kiến bẩn thỉu trong lòng bàn tay của vận mệnh mà thôi. Hạng người như tôi và anh ta không thể đứng chung một chỗ được.Vì lo sợ bẽ mặt nên tôi vội vàng kéo tay bà Hoa đi về:– Thôi, về thôi chị ơi.– Ơ hay con hâm này, về gì mà về, đến tận đây rồi phải chờ người ta bằng được chứ.– Chị không thấy nhà họ giàu khủng khiếp à? Giàu thế này họ nhìn mình một cái cũng thấy bẩn mắt ấy. Đi về thôi.– Hâm à? Tao đã bảo mày mặt dày tý cơ mà. Giàu thì kệ giàu, biết đâu ông Phong đấy thấy mày lạ hơn mấy con tiểu thư nhà giàu nên để ý mày thì sao?– Có mà muốn chuộc em ra để bán em cho người khác ấy. Người ta mất tiền mà còn chưa sốt ruột, mình được hời mà sốt ruột thay người ta làm gì. Thôi đi về đi.– Không, tao không về, tao phải ở đây, gặp được ông ấy thì phải hỏi ra ngô ra khoai cho mày.Tôi với bà Hoa cứ giằng co nhau mãi, đứa thì đòi ở lại, đứa thì bảo về, cuối cùng chả hiểu lôi kéo thế nào mà ngã lăn ra đường, đúng lúc đó lại có một chiếc xe ô tô đang lao đến, may mà họ phanh kịp không hôm đó kiểu gì tôi với chị Hoa cũng xong đời.Tài xế mở cửa xe bước xuống, vội vội vàng vàng chạy lại phía bọn tôi:– Hai cô đi đứng kiểu gì thế? Có làm sao không?Bà Hoa thì đanh đá, một tay lôi kéo áo chống nắng xộc xệch, tay còn lại thì chống tay ngồi dậy, mặt đỏ phừng phừng quát ông tài xế kia:– Ôi cái anh này, lái xe ở chỗ này thì lái chậm chậm thôi chứ, tý nữa thì đâm vào bọn tôi rồi. Chỗ này là phần đường dành cho người đi bộ cơ mà, anh phải giảm tốc độ chứ?– Nhưng tự nhiên hai chị lao ra đường thế tôi tránh làm sao kịp?– Đấy là tôi bị ngã thì biết sao được. Tôi không biết đâu, anh làm bọn tôi sợ mất cả vía đây này.– Thôi các chị đứng dậy đi, cũng may không ai làm sao là tốt rồi.– Không sao là không sao thế nào, nhìn đây này.Chị Hoa vừa nói vừa kéo tôi xềnh xệch, ban nãy tôi ngã đau hơn, chân tay chà xuống đường nên xước xát hết cả. Nhưng chuyện này lỗi do mình nhiều hơn nên tôi xua tay:– Không, em không sao đâu ạ. Do bọn em tự ngã ra trước xe anh, lỗi do bọn em. Em xin lỗi ạ.– Ơ cái con này, nãy rõ ràng đầu xe đâm phải mày nên mày mới trớt hết người thế còn gì. Ngã không mà chảy máu nhiều thế à?Nói đến đây, bà Hoa lại hất hàm nhìn anh tài xế:– Do các anh nên con bé em tôi mới bị thế đấy, người ngợm nó đang đẹp thế mà để lại sẹo thì các anh có đền được không? Nó xấu xí thì ai thèm thích nó nữa hả? Nói cho các anh biết, nó là sắp là bạn gái của con trai chủ tịch cái tập đoàn to to kia kìa, nó mà bị sao thì tôi hỏi tội anh.– Bạn gái của con chủ tịch tập đoàn Hoàng Phong à?– Chứ sao nữa?Tôi phát đ.iê.n với bà Hoa này mất, tự nhiên lại khoe khoang mấy thứ trên trời như thế làm tôi ngượng vô cùng. Tôi lôi bà ấy ra phía sau, rối rít nói:– Không phải đâu ạ. Chị ấy nói linh tinh đấy ạ. Anh mặc kệ chị ấy. Bọn em xin lỗi, các anh cứ đi đi ạ.– Hai người đợi một tý.– Dạ?– Tôi nói với sếp tôi đã.Nói xong, anh ta lập tức quay người đi lại xe rồi nói gì đó với người ngồi ở hàng ghế phía sau. Chắc tại vì xe xịn nên tôi không thể nhìn xuyên qua được kính chắn gió phía trước, chỉ thấy lờ mờ có bóng người đàn ông trong trong đó thôi.Lát sau, anh tài xế cầm một xấp tiền dày quay lại đưa cho tôi:– Cái này là sếp tôi bảo đưa cho hai chị, để hai chị đến bệnh viện kiểm tra xem vết thương thế nào.– Tôi không nhận đâu ạ, vết thương nhỏ thế để tự lành là xong, với cả có phải lỗi của anh đâu, lỗi do …Tôi còn chưa nói hết câu thì bà Hoa đã ngắt lời:– Sếp các anh cũng biết điều đấy. Lần sau các anh ra đường thì đi từ từ thôi, chỗ này là vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, với cả bọn tôi cũng ngã ngay sát vỉa hè, các anh mà không đi ẩu thì còn lâu mới đâm vào con bé em tôi.– Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm. Cảm ơn các chị.Chị Hoa nhận tiền xong thì quay sang tôi:– Đi.– Chị trả lại tiền cho người ta đi, mình sai mà.– Sai gì, mình sai 50, họ sai 50. Họ ngồi trên ô tô điều hoà mát rượi, không xây xước tý nào, mày thì trớt choét thảm thế rồi mà còn bảo trả lại tiền à? Trả lại thì lấy gì mua bông băng cồn đỏ bây giờ? Hôm nay trong người chỉ còn mỗi 2 chục thôi đấy, còn không đủ đi xe ôm về kia kìa.Bà ấy vừa lẩm bẩm mắng vừa lôi tôi đi, lúc ngang qua chiếc xe kia, chẳng biết sao tôi lại cứ có cảm giác ánh mắt của người đàn ông đó đang nhìn mình. Tôi cũng quay đầu lại, nhưng kính bên hông xe cũng vẫn đen ngòm như thế, chẳng thể nhìn thấy gì nên chỉ nhìn hai giây rồi quay đi.Hai chị em tôi đứng chờ từ sáng đến tận buổi trưa cũng không thấy chiếc xe biển số ngũ quý 8 của Phong đến. Tôi mệt, đau, xong còn bị choáng nên đến hơn 12 giờ thì chị Hoa cũng đành bất lực đưa tôi đi về.May mà nhờ có tiền của anh tài xế kia đưa mà bọn tôi mới có tiền đi taxi về, buổi tối cũng có cơm để ăn. Tôi vẫn cằn nhằn chị Hoa tự nhiên tự lành lấy tiền của người ta, nhưng bà ấy nói rõ ràng bọn họ đâm phải tôi, với cả nhìn xe của bọn họ có logo ngôi sao ba cánh là biết giàu rồi.Tôi ngơ ngác hỏi:– Logo ngôi sao ba cánh là gì hả chị?– Thì tao nghe nói bọn nó bảo có logo đó là xe Mẹc đấy. Xe đó đắt lắm, lắm tiền mới mua được. Nhưng mà nó phân theo đời gì gì ấy, nghe nói cái số đằng sau đít xe càng cao thì giá càng đắt, có cái mười mấy tỉ một xe đấy.– Eo ơi đắt thế à?– Chứ còn gì. Thế nên họ đền cho mình mấy triệu này cũng chỉ như mấy đồng bạc lẻ thôi, còn mình thì không có tiền này thì c.h.ế.t đói. Mẹ, đói thật chứ đùa. Cứ nghĩ hôm nay phải mua mì tôm ăn cầm hơi rồi.– Em thấy thế này mãi không được đâu, cứ trốn chui trốn lủi, không làm mà tiền thì cứ thế tiêu, còn sắp phải gửi tiền về quê nữa.– Ừ, tao cũng sốt hết cả ruột rồi, chả biết làm sao bây giờ nữa. Mà dạo này đúng là ăn không ở không mãi nên không quen hay sao ấy, người ngợm cứ oải oải.– Thì nằm mãi ở nhà cũng mệt mà. Hôm nay ra ngoài cả ngày thế mà không bị ai phát hiện, em nghĩ chị xem tình hình thế nào rồi tìm cách đi miền nam đi thôi.– Ừ, lo cho mày xong tao mới yên được, mày cũng nhanh nhanh lên, tìm được lão Phong kia đi.– Vâng, em biết rồi. Chị ăn cá đây này, miếng cá này ngon lắm.– Ờ, đưa đây.Tôi gắp miếng cá to từ hộp cơm mình sang hộp của chị Hoa, bình thường bà ấy thích ăn cá lắm, toàn bảo ăn cá vừa ngon vừa không béo. Thế mà hôm nay chả hiểu kiểu gì mà vừa mới đưa lên miệng đã vội vàng đặt xuống, mặt tái xanh.Tôi tưởng chị ấy làm sao nên sốt ruột hỏi:– Sao thế chị? Ăn không ngon à?– Chả biết sao ngửi thấy mùi cá là thấy lợm giọng thế, mẹ, mày bỏ ra đi, tanh đ.é.o chịu được. Tý nữa thì tao nôn ra luôn rồi.– Thế ăn miếng thịt này nhé?– Không, nhìn ngán lắm.Tôi gắp miếng cá đó lên ngửi ngửi, rán giòn, chẳng tanh tý nào, thịt cũng có mỡ đâu mà ngán. Kén ăn như tôi mà vẫn ăn tốt, bà Hoa không ăn được mới là chuyện bất thường.Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi mới chợt nhớ ra một chuyện. Tôi đặt miếng cá xuống, tròn xoe mắt nhìn chị Hoa:– Chị, kỳ kinh tháng trước của chị là ngày nào?.