Anh nói: “Không có.” Sợ rằng đến khi mình thừa nhận “có” thì sẽ không giấu được nữa. Anh sẽ nhịn, nhịn không dùng ánh mắt để nói cho cô biết rằng người anh thích chính là cô. Lúc Nghê Phỉ Vọng nghe thấy câu trả lời, cô không biết nên vui hay buồn. “Còn cậu?” Chử Hàng hỏi lại. Nghê Phỉ Vọng còn chưa điều chỉnh tâm trạng của mình lại, bị anh hỏi đến sửng sốt. “Tớ hả? Đương nhiên là có rồi.” Nghê Phỉ Vọng chớp mắt. Chử Hàng thấy cô trả lời nhanh chóng thì trái tim trầm xuống. Đúng vậy, ai mà không biết cô thích Giang Ngạn Chu chứ? Ai cũng biết cô đã có người trong lòng. Nghê Phỉ Vọng nghiêng đầu nhìn mặt Chử Hàng, cô lùn so với anh, chỉ có thể thấy đôi môi đang cắn chặt của anh. “Cậu thích Giang Ngạn Chu không?” Nghê Phỉ Vọng đột nhiên hỏi. Rõ ràng anh học cùng lớp với Giang Ngạn Chu, hôm nay ở trên cùng một sân bóng nhưng không hề chào hỏi. Cô cảm thấy quan hệ giữa hai người không được tốt. “Không thích.” Chử Hàng không dừng lại bước chân, giọng nói trả lời cũng thật nhỏ, nhưng được gió thổi đến bên tai Nghê Phỉ Vọng. Nghê Phỉ Vọng gật đầu, đáp: “Tớ cũng không thích.” Lúc này Chử Hàng dừng lại, anh gật gật đầu, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh, bấy giờ lại rung động. “Tớ thật sự không thích cậu ta.” Nghê Phỉ Vọng lặp lại. Lúc nói ra, cô nhìn sâu vào mắt anh, muốn cho anh biết là cô đang nói thật. “Vậy thì tốt.” Khóe miệng Chử Hàng giật giật, anh tiếp tục đi về phía trước. “Tại sao lại tốt?” Nghê Phỉ Vọng không ngờ anh sẽ nói như thế, đuổi theo hỏi. “Cậu ta không đáng với tâm tư của cậu.” Chử Hàng thấp giọng nói. Anh lại đang giấu. Thật ra trái tim anh đang đập mạnh vô cùng, nhưng trên mặt lại ổn định bình thường. Sau khi biết Nghê Phỉ Vọng không thích Giang Ngạn Chu, phản ứng đầu tiên của anh không phải là thấy mình có cơ hội, mà là thấy vui cho cô. Những chuyện cô làm vì Giang Ngạn Chu, anh biết rất rõ, cũng biết lúc trước Giang Ngạn Chu đối xử với cô ra sao. Giang Ngạn Chu thật sự không xứng với tình cảm của cô. “Nhưng cậu thì đáng” thiếu chút nữa là Nghê Phỉ Vọng thốt ra mấy chữ này, nhưng vẫn cố nhịn xuống. “Không sao, người tớ đang thích lại đáng giá với tâm tư của tớ.” Nghê Phỉ Vọng nói bóng gió. Cô nhìn chằm chằm Chử Hàng, thấy anh cúi đầu, nhanh chóng nhìn cô. “Vậy thì tốt rồi.” Nghê Phỉ Vọng cảm thấy, nếu Chử Hàng không hiểu được ý của cô thì anh chính là đồ ngốc. Hay là… vẫn chưa rõ ràng? Có cần phải tiến tới chút nữa không? Ầy, cô thật sự không thích hợp với việc âm thầm thả thính. Cách quen thuộc của cô chính là – Ăn mặc sành điệu, chuẩn bị một bức thư tình thật dày, phải cho cả lớp thấy bức thư đó nằm trên bàn Chử Hàng, lại nói với anh: “Tớ thích cậu. Hẹn hò với tớ được không?” Nghĩ thôi là đã thấy sảng khoái. Nhưng thật ra Chử Hàng cảm nhận được, hơn nữa đây không phải là lần đầu. Từ buổi tối cô mời anh vào nhà ăn sinh nhật, trét kem lên yết hầu anh. Cho tới hôm nay đến sân bóng xem anh thi đấu, đưa nước cho anh. Theo như hiểu biết của anh về cô, cô sẽ không làm vậy với một người bạn nam bình thường. Từ lúc quen cô đến giờ, cô chỉ đối xử với Giang Ngạn Chu như thế. Những lời Bành Diệp Thành nói với anh, cũng được anh nghĩ tới. Tính cách của cô ra sao chẳng cần Bành Diệp Thành nói anh cũng biết. Anh cũng ý thức được điểm “kỳ lạ” gần đây của cô. Nhưng tất cả chỉ là cảm giác của anh, anh cảm giác Nghê Phỉ Vọng thích mình, nhưng chỉ là anh tự thấy như vậy mà thôi. Nghê Phỉ Vọng rất thích Giang Ngạn Chu, mọi người đều biết. Nhưng lúc nãy cô nói, cô không thích. Cô thích người khác. Có phải là anh không? Chử Hàng nhìn Nghê Phỉ Vọng, nghĩ như thế, khóe miệng anh cong cong. Lúc Nghê Phỉ Vọng về đến nhà, Chử Hàng hỏi cô: “Nếu… ba tớ và dì ly hôn, cậu sẽ thế nào?” Nghê Phỉ Vọng trở tay không kịp, cô cho rằng Nghê Dung và Chử Thiệu Bách chỉ gây lộn mà thôi, không ngờ lại đến cả mức ly hôn? Cô nghiêm túc tự hỏi: “Tớ không sao cả. Tớ theo quyết định của cô.” Nghĩ nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh, thành khẩn nói: “Quan hệ của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng.” Trên mặt Chử Hàng không có cảm xúc, nhưng trong lòng lại bồn chồn. Đã có một loại cảm xúc vui vẻ không thành lời. Ánh mắt của cô dịu dàng ái muội, những nữ sinh thích anh cũng đã từng nhìn anh như thế. … Nghê Phỉ Vọng vẫn luôn thích Chử Hàng, cho đến một ngày, trên đường tan học về cô thấy bên cạnh Chử Hàng có một nữ sinh. Cô nhíu mày, sao nữ sinh này lại quen thế. Tập trung nhìn thì thấy là Kỳ Văn Thiến. Ngu Hân Nhiên cũng thấy, nghiêng đầu nhìn Nghê Phỉ Vọng, liền thấy rõ biểu cảm cô. Sau đó Ngu Hân nhiên không kịp bắt lấy cô lại. Nghê Phỉ Vọng thật sự tức giận, một là vì Chử Hàng đi với nữ sinh khác, hai là vì người đó là Kỳ Văn Thiến. Cô chạy tới trước mặt hai người, tiến lên nắm chặt tay Chử Hàng, nói: “Cậu lại đây cho tớ!” Lông mày Chử Hàng nhướng lên. Kỳ Văn Thiên kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô lại xuất hiện. Nghê Phỉ Vọng nhếch cằm, liếc Kỳ Văn Thiến xong liền kéo Chử Hàng rời đi. Cô đi ở phía trước, Chử Hàng bị cô kéo ở phía sau. Lúc cô nhớ đến cảnh tượng Kỳ Văn Thiến đi bên cạnh Giang Ngạn Chu, càng nghĩ càng giận, bước chân càng gấp. Chử Hàng bị cô kéo đến một góc vắng người. Lúc dừng lại, cô hơi thở hổn hển, buông tay anh ra. Đột nhiên cô nhận thấy, đối với Chử Hàng, cô không có cảm giác tự ti như với Giang Ngạn Chu. Ví dụ như bây giờ. Cô không trốn đi như lúc trước, mà trực tiếp kéo anh đi, thậm chí còn tức giận cảnh cáo: “Cậu mà nói chuyện với cậu ta thì sau này đừng nói chuyện với tớ!” Chử Hàng bị dọa rồi, lắc đầu nói: “Tớ không nói chuyện với cậu ấy.” Anh còn không biết Kỳ Văn Thiến xuất hiện bên anh lúc nào, hình như cô ấy nói gì đó nhưng anh không nghe, cũng không trả lời. Hơn nữa anh còn không có ấn tượng tốt với người này, bởi vì cô ấy cứ dính lấy Giang Ngạn Chu, anh không thích Giang Ngạn Chu nên cũng không có hảo cảm. “Thật chứ?” Nghê Phỉ Vọng hỏi, biết là mình hiểu lầm nên lửa giận trong cô chầm chậm lắng xuống. “Thật mà.” Chử Hàng gật đầu. “Sau này cậu cũng đừng nói. Cậu ta… không tốt.” Nghê Phỉ Vọng không biết nói gì, chỉ lấy bừa một nguyên nhân như vậy. Chử Hàng nhìn đôi mắt cô, đang tự hỏi, có phải Nghê Phỉ Vọng đang ghen không. Đúng không, là ghen, bỗng dưng anh lại thấy vui vẻ. Hơn nữa, cô trước mặt anh đang rất đáng yêu – lúc Nghê Phỉ Vọng tức giận giống hệt như một con mèo anh từng gặp. Ngày thường giơ tay nhấc chân thì cao quý ưu nhã, giận dỗi thì xù lông, ai chạm vào thì nổi giận đùng đùng, dùng móng vuốt cào xé. Nhưng chỉ cần dỗ thì sẽ lại ngoan ngoãn nép vào lòng ngực anh, dùng đầu lưỡi đỏ thắm ướt át liếm vết thương trên người anh. “Lúc nãy không phải tớ giận đâu, chỉ là… chỉ, chỉ là giận một chút mà thôi, chỉ một chút thôi.” Nghê Phỉ Vọng chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, cô nói: “Thật ra… nếu cậu có nói thì sau này tớ vẫn sẽ nói chuyện với cậu.” Mèo nhỏ được dỗ xong rồi, bây giờ đang liếm láp vết thương cho anh. Trên đỉnh đầu Nghê Phỉ Vọng đột nhiên bị một bàn tay phủ lên. Đây là lần đầu tiên Chử Hàng chủ động chạm vào cô, anh xoa đầu cô, mái tóc mềm mại như lông vũ, chạm vào lòng anh. “Cậu không cho, thì tớ sẽ không nói.” Chử Hàng nói như vậy. Nghê Phỉ Vọng chẳng nghe thấy gì hết, bên tai chỉ là tiếng đập trái tim của mình. Thình thịch, thình thịch.