Phép biện chứng phong thủy
Chương 18 : anh trai nhỏ thích tôi ghen
Thực tế, Đường Cửu không chỉ nói mấy câu thừa thãi, nhân lúc Lý Dung ra ngoài, cô thuật lại chuyện tòa nhà thương mại của họ Diệp: “Bọn họ xin phương thức liên lạc của anh, em từ chối rồi.”
Dung Dư Dương lạnh mặt: “Không biết điều.”
Đường Cửu cười hì hì: “Anh trai nhỏ giận à?”
Tất nhiên anh giận chứ, Đường Cửu là do anh tự mình chỉ dạy, thậm chí là người anh đặt trong lòng. Cô bị người ta nghi ngờ, nhất định anh sẽ mất hứng.
Đường Cửu cười tít mắt, chính vì biết luôn có một người chống lưng cho mình nên cô không thèm để ý: “Em thấy ông ta chỉ không cam lòng, đành phải xem ông ta có thể hạ quyết tâm hay không thôi.”
Cụt tay tuy đau nhưng vẫn có thể sống tiếp. Nếu nhà họ Diệp không sớm quyết định, sợ rằng cơ hội cụt tay cũng chẳng còn, rất nhiều việc càng để lâu càng nghiêm trọng.
Dung Dư Dương cũng hiểu: “Không có cách vẹn toàn.” Trừ phi có thể sửa lại hai con đường bên ngoài tòa nhà thương mại, vấn đề là nhà họ Diệp không đủ tài cán ấy. Sợ Đường Cửu buồn bực vì cách của mình bị chất vấn, giọng anh dịu dàng hơn rất nhiều, “Cho dù là anh cũng không có cách.”
Cô cảm giác lời anh nói chỉ có bảy phần thật: “Em nhớ anh trai nhỏ rồi.”
Dung Dư Dương mím môi.
Chốc lát, Đường Cửu cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe đối phương hít thở cũng thỏa mãn trong lòng.
Hồi lâu, Dung Dư Dương mới lên tiếng: “Anh biết rồi.” Anh cũng rất nhớ em, rất muốn rất muốn gặp em.
Như hiểu ý tứ trong lời Dung Dư Dương, cô vui vẻ gập ngón chân. Bởi vì Lý Dung đẩy cửa vào, cô không giỡn nữa mà hỏi: “Sư phụ đang nghỉ trưa à?”
Dung Dư Dương nói: “Anh đang ở nhà họ Ngụy.”
Đường Cửu sửng sốt: “Rắc rối lắm ạ?”
Dung Dư Dương định đáp không rắc rối, song lời đến miệng bỗng đổi thành: “Chuyện công trường đã xử lý xong rồi.”
Ngụy Cẩn lắng nghe Dung Dư Dương nói, vừa ăn kem vừa hóng chuyện.
Đường Cửu ồ một tiếng: “Vậy là anh tới nhà họ Ngụy ăn cơm?”
Dung Dư Dương: “Em họ Ngụy Cẩn cứ quấn lấy anh.”
“Cái gì!” Đường Cửu ngồi bật dậy, đổi giọng: “Em bảo này, nếu có người giới thiệu đối tượng cho anh, anh không được đồng ý đâu nhé.”
Ngụy Cẩn tỏ vẻ đời này không còn gì tiếc nuối, nhìn về phía anh Lâm hỏi khẽ: “Tiểu Đường sẽ giận chó đánh mèo chứ?”
Anh Lâm gật đầu không chút do dự.
Ngụy Cẩn nuốt nước bọt: “Cô ấy lợi hại lắm hả?”
Anh Lâm ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nhiều lúc tôi còn không đánh lại cô ấy.”
Đây cũng là lý do khi có Đường Cửu, anh Lâm rất yên tâm rời Dung Dư Dương.
Ngụy Cẩn trầm ngâm: “Anh cảm thấy cô ấy có đánh tôi không?”
Anh Lâm nhìn Ngụy Cẩn: “Vậy phải xem Dung tiên sinh nói thế nào.”
Ngụy Cẩn luôn có một dự cảm xấu, hơn nữa dự cảm của anh ta ngay lập tức trở thành sự thật.
Dung Dư Dương kể: “Cô ta ngã vào anh.”
Đường Cửu vội truy hỏi: “Đụng phải anh? Có đè lên vết thương của anh không?”
Ghen? Hình như chẳng quan tâm, phản ứng đầu tiên của cô là muốn biết anh bị thương hay không.
Anh Lâm vỗ trán: “Tôi cũng xong đời rồi.”
Dung Dư Dương nhếch môi: “Không.”
Đường Cửu chun mũi bất mãn nói: “Cô ta vậy mà dám mặt dày hơn em, em đây còn không nỡ ngã vào người anh.”
Anh: “…”
Cô than thở: “Sư phụ, chuyện nhà họ Ngụy gia đã giải quyết xong, anh đừng nên ở lại nữa.”
Anh ừ một tiếng.
Cô tiếp: “Nhà ai cũng có mấy thân thích cực phẩm, họ hàng của Ngụy Cẩn nguy hiểm quá!”
Dung Dư Dương không nói gì, nghe Đường Cửu lẩm bẩm, anh cảm thấy cô thật đáng yêu.
Cô nói một tràng, che di động nhỏ giọng nói: “Anh trai nhỏ tố cáo thật đáng yêu, em nhớ anh trai nhỏ rồi.”
Dung Dư Dương phản bác: “Anh không tố cáo.”
Đường Cửu cười hì hì: “Anh trai nhỏ!”
Dẫu sao anh mới chỉ phủ nhận mình không tố cáo, lại ngầm thừa nhận xưng hô ‘anh trai nhỏ’.
Dung Dư Dương: “…”
Cô nói: “Em cúp máy đây, sư phụ mau về nhà đi.”
Anh dặn dò: “Ở ngoài nhớ cẩn thận, gặp chuyện đừng nhẫn nhịn, xảy ra việc gì đã có anh.”
Đường Cửu khoanh chân trên giường, ngọt ngào như vừa ăn một nắm kẹo: “Vâng.”
Tắt máy, Đường Cửu nhìn gấu nhỏ treo di động, tóm chân nó: “Sao lại đáng yêu thế chứ?”
Thực ra, Đường Cửu không hề bận tâm em họ Ngụy Cẩn, nếu Dung Dư Dương dễ thu phục, sợ rằng con của họ đã biết đi mua xì dầu rồi. Cô cố gắng bao năm cũng mới chỉ dám hôn trộm, nắm tay anh. Hơn nữa, con người Dung Dư Dương, nói xuôi tai là thân sĩ, nói khó nghe chính là cổ hủ, anh luôn cảm thấy sau khi kết hôn mới có thể làm chuyện vợ chồng.
Nhưng mà chịu thôi, ai bảo Đường Cửu yêu Dung Dư Dương như vậy, mỗi lần nhìn anh muốn thân mật mà lại ngượng ngùng, trái tim cô đều rung rinh, vui như ăn kẹo.
Nghịch gấu chán, Đường Cửu bèn nằm xuống nghỉ ngơi.
Giường nằm trên tàu không mấy sạch sẽ, nếu chỉ có một mình thì cô không để ý, chẳng qua Dung Dư Dương để ý. Lúc dặn anh Lâm đi tiễn cô, anh còn cố ý chuẩn bị cho cô ga giường kèm vỏ chăn, chẳng hiểu mắt thẩm mỹ của anh thế nào mà lại chọn màu hồng in hình thỏ trắng.
Đường Cửu luôn cảm thấy dưới vẻ ngoài đứng đắn của Dung Dư Dương là một trái tim cuồng nhiệt, có điều cô sẽ không nói với bất kỳ ai, chỉ ghi nhớ trong đầu mình, rảnh rỗi bổ não một chút.
Nghĩ đến dáng vẻ anh, Đường Cửu bất giác thiếp đi.
Giáo sư Trình vốn đang nghỉ ngơi, bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Không rõ đầu dây bên kia nói gì, ông tỉnh trong chớp mắt, Trịnh Thu Kiến và Diệp Kỳ nghe động tĩnh cũng ngồi dậy. Giáo sư Trình tắt máy liền nói: “Mời cố vấn Đường qua đây.”
Trịnh Thu Kiến ngủ giường trên hơi bất tiện, Diệp Kỳ vội xỏ giày đi gọi người.
Lý Dung không tài nào ngủ được, Diệp Kỳ vừa gõ cửa cô ta đã nghe thấy, sau khi xác định người tới mới mở cửa.
Diệp Kỳ đứng trước cửa hỏi gấp: “Cố vấn Đường đâu?”
Cô ta nói: “Chắc đang ngủ.”
Ngay khi Lý Dung đứng dậy, Đường Cửu cũng tỉnh theo. Cô ngồi dậy tiện tay buộc lại tóc: “Sao thế?”
Diệp Kỳ nói: “Giáo sư nhận một cuộc điện thoại, bảo tôi nhanh nhanh đi mời cố Vấn Đường.”
Đường Cửu xoay người xuống giường, vừa khoác balo, vừa xỏ giày, vừa nói: “Tôi biết rồi.”
Lý Dung cũng thu dọn đồ, đi theo họ.
Nét mặt giáo sư Trình hơi khó coi, thấy Đường Cửu bèn hỏi: “Tiểu Đường, cháu nói xem, cương thi có tồn tại thật không?”
Cương thi?
Đường Cửu nhướng mày, chẳng lẽ lần này phát hiện ra cương thi trong mộ cổ?
Trịnh Thu Kiến nuốt nước bọt: “Sao có thể chứ? Đó không phải thứ trong tiểu thuyết à?”
Diệp Kỳ và Lý Dung cũng không tin cương thi.
Đường Cửu còn tưởng xảy ra chuyện gì, nghe vậy bèn nói: “Quyển 10 ‘Tử Bất Ngữ’ của Viên Mai đời Thanh có ghi chép lại về cương thi.”
Không biết vì Đường Cửu quá mức trấn định hay đã qua thời gian kinh ngạc, lúc này giáo sư Trình cũng bình tĩnh, hỏi: “Nếu là cương thi thật phải làm sao đây?”
Cô đáp không do dự: “Thiêu chết.”
Đơn giản, thô bạo, trực tiếp.
Lý Dung hít một hơi thật sâu: “Đó là cương thi, thiêu chết kiểu gì?”
Đường Cửu nhìn mấy người: “Hình như mọi người có hiểu lầm gì về cương thi? Có phải mọi người cho rằng sau khi xác chết hay con người lạc vào nơi dưỡng thi, da thịt không bị phân hủy, ngày ngày hấp thu tinh hoa nhật nguyệt biến thành cương thi? Còn cái gì mà phi cương, Hạn Bạt (một trong tứ đại cương thi thuỷ tổ)? Mấy thứ này sẽ ăn thịt, hút máu người, khi bị cắn nếu không chết cũng bị đồng hóa?”
(*) nơi dưỡng thi: nơi thi thể mai táng không bị phân bị, sau thời gian dài biến thành cương thi. ‘Tử Bất Ngữ’ còn chia cương thi tám loại: tử cương, bạch cương, lục cương, mao cương, phi cương, du thi, phục thi, bất hóa cốt. (Nguồn: Baidu)
Lý Dung gật đầu.
Đường Cửu nói: “Cô lậm tiểu thuyết và phim cương thi rồi.”
Giáo sư Trình nói: “‘Tử Bất Ngữ’ viết thế nào?”
Đường Cửu nghĩ nghĩ: “Cháu nhớ trong đó viết, năm Càn Long thứ sáu, một thị trấn ở tỉnh S phát hiện cương thi, nơi ấy có miếu Tam Thần thờ tượng Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi. Người ta đồn trong miếu có quái vật hại người nên bị nhốt bằng xích sắt quanh năm.”
Thấy nhóm Trịnh Thu Kiến căng thẳng, Đường Cửu hỏi sát phong cảnh: “Mọi người đang sợ à? Có gì mà phải sợ? Một con quái vật bị cửa gỗ và khóa sắt trấn áp thì đáng sợ chỗ nào?”
Tuy là sự thật nhưng cô nói trắng ra như thế khiến họ cảm giác cương thi yếu ớt quá.
Cô nói tiếp: “Ngày nọ, có một đại hán buôn dê đi ngang qua, vì đàn dê lớn không dễ tìm nhà trọ, ông ta được người dân cho phép đã ở nhờ miếu Tam Thần. Họ còn nói với đại hán tình hình trong miếu nhưng ông ta cảm thấy mình gan lớn nên không để tâm. Có điều nửa đêm đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng động dưới tượng thần, ‘rầm’ một tiếng, quái vật cao bảy thước nhảy ra. Nhờ ánh nến, đại hán cũng nhìn thấy con quái vật, bộ dạng khá giống con người nhưng đôi mắt sâu hoắm và đen kịt không có ánh sáng, toàn thân dựng đứng lông xanh, móng tay rất dài.”
“Quái vật gặp đại hán lập tức đánh tới. Đại hán tránh đi rồi lấy roi chăn dê quất nó, nhưng quái vật không biết đau đớn, còn cướp mất roi. Sau đó, đại hán sợ chạy, quái vật đuổi theo, mãi đến khi đại hán trèo lên cây, quái vật không làm gì được đành gào thét cả đêm, khi trời sáng quái vật bèn lủi mất.” Thực ra Đường Cửu cảm thấy cương thi dễ đối phó hơn những loại khác, dù sao cương thi hữu hình, mà có vài thứ thì vô hình, chẳng hạn như phong thuỷ, bát quái…
Lý Dung vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đường Cửu nói: Ông ta báo quan, có người đào ra một cỗ quan tài, bên trong là cương thi lông xanh, tiếp theo nó bị một trận lửa thiêu chết. Nghe nói khi thiêu, cương thi la hét không ngừng, cuối cùng phun máu.”
Tại sao Đường Cửu kể chuyện khủng bố chẳng khác nào hôm nay ăn thịt heo quay vậy?
Cô hỏi: “Cho nên mọi người biết phải làm gì nếu gặp cương thi chưa?”
Lý Dung suy nghĩ rồi đáp: “Cương thi không biết leo trèo, tìm một chỗ cao, chờ đến hừng đông?”
Trịnh Thu Kiến: “Dùng lửa thiêu chăng?”
Diệp Kỳ hỏi: “Móng lừa đen và gạo nếp có tác dụng không?”
Đường Cửu cụp mắt, cô cảm thấy đám học trò lần này giáo sư Trình giáo sư dẫn theo quá ngu ngốc: “Báo cảnh sát, hiểu chưa? Gặp chuyện phải tìm cảnh sát, tìm quốc gia.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
13 chương
28 chương
11 chương
23 chương