Buổi tối tại Tứ Vương Phủ Trong một căn phòng tối chỉ được chiếu sáng một cách mờ ảo từ ánh trăng rọi vào trong. "Chủ nhân" 2 người nam nhân đứng trước mặt hắn quỳ một chân tay nắm thành quyền cung kính nói Hắn nhìn 2 người một người tên La Bá và một người tên La Diếc cũng coi là thân cận. Ánh mắt vẫn như cũ lạnh như băng lên tiếng "Nói" "Theo như lời chủ nhân sai bảo thuộc hạ và La Bá đã bảo vệ Diệp tiểu thư mọi lúc mọi nơi. Hoạt động thường ngày của Diệp tiểu thư rất kì lạ, trừ ăn và ngủ ra thì cứ ngồi ngẫn ra sau đó sẽ cau mày hay bật cười như đang nói chuyện với ai đó. À có lần Diệp tiểu thư còn nói chuyện với...động vật" La Diệc báo cáo lại với hắn và nhớ lại những cảnh đó không khỏi ớn lạnh Diệp Hân Vi có hay không bị bệnh thần kinh? "Nhưng thuộc hạ vẫn luôn thắc mắc tại sao người lại kêu thuộc hạ bảo vệ nàng ta?" La Bá nảy giờ im lặng lên tiếng, trong lời nói có chút bất mãn cùng tức giận Một người như hắn phải bảo vệ một phế vật sao? Đây là đang xem thường hắn đây mà Bất ngờ nghe được La Bá hỏi La Diệc bất giác đẩy tay La Bá một cái La Bá cái thằng ngu này không biết chủ nhân ghét nhất là người hay hỏi chuyện đời tư của người sao? La Bá vẫn không để ý La Diệc mà từ đầu đến cuối vẫn nhìn hắn Ánh mắt hắn liết nhìn La Bá trong con ngươi xuất hiện hàn băng cũng có thể nhận ra lúc nảy hắn ta đang suy nghĩ cái gì La Bá thân kẻ run lên như vẫn kiên cường nhìn chủ nhân như đang muốn câu trả lời Nhiệt độ trong phòng càng giảm, La Diệc lên tiếng " Chủ nhân, thuộc hạ quay lại Diệp tướng phủ bảo vệ Diệp tiểu thư" nói xong còn kéo La Bá đi và biến mất trong màn đêm Tại sao ta lại quan tâm nàng? Tại sao ta lại kêu người bảo vệ nàng? Sợ nàng ở phủ bị người ta khi dễ? Sợ? ta đang có cảm giác sợ sao? Ta thích nàng sao?