Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 991 : Đe dọa sinh mệnh (2)
Đôi mắt từ trước đến nay vốn kiêu căng lạnh giá lại hiện rõ sự kinh hoảng thất thố.
Nhưng dù hắn có làm thế nào đi nữa, Tô Lạc vẫn không hề nhúc nhích, hai tròng mắt nhắm chặt.
“Sao lại vậy!” Nam Cung Lưu Vân la lên một tiếng.
Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Nam Cung Lưu Vân luôn luôn trấn định như Định Hải Thần Châm chưa bao giờ hoảng loạn, nhưng trong giờ khắc này, đầu hắn trở nên trống rỗng.
Cảm giác được thân thể Tô Lạc càng ngày càng lạnh, Nam Cung Lưu Vân không dông dài nữa, nhanh chóng rót linh lực của mình vào người Tô Lạc.
Ngay từ đầu đã truyền linh lực vào mãnh liệt như vậy, Tô Lạc vốn đang suy yếu sao có thể chịu đựng nổi?
“Phụt…” Tô Lạc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Sao vậy! Ngươi thấy sao rồi? Có nặng lắm không?” Nam Cung Lưu Vân vỗ vỗ hai má tái nhợt của Tô Lạc, vội vàng hỏi.
Nhưng mà Tô Lạc vừa phun máu ra xong, bởi vì tâm thần chịu chấn động kịch liệt, mắt còn chưa kịp mở đã hôn mê bất tỉnh trở lại.
“Đừng lo, ta nhất định sẽ cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không!” Nam Cung Lưu Vân không còn giữ được chút bình tĩnh nào nữa.
Hắn ngưng tụ linh lực của mình thành nhiệt khí nhỏ, chậm rãi rót vào linh đài huyệt của Tô Lạc.
Bởi vì phát ra linh khí, Nam Cung Lưu Vân vốn là đã chịu trọng thương lục phủ ngũ tạng, thương thế càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều ở trên người Tô Lạc, thương tổn của hắn đều không còn đáng bận tâm nữa.
Nam Cung Lưu Vân vẫn duy trì tư thế này, nguồn linh lực thật nhỏ thật mỏng manh, giống như một dòng suối nhỏ chảy róc rách không dứt vào thân thể Tô Lạc.
Thân thể Tô Lạc vốn đang dần lạnh băng, sau khi tiếp nhận được nguồn linh lực này, dần dần bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Tuy rằng biến chuyển vô cùng chậm, cơ hồ khó có thể thấy được, nhưng Nam Cung Lưu Vân đã kích động muốn điên lên rồi.
Hắn run rẩy xuống tay, truyền linh lực thật cẩn thận, cuồn cuộn không ngừng truyền cho Tô Lạc.
Tư thế này, ước chừng hắn đã giữ nguyên được ba ngày ba đêm.
Ngày hôm nay, sắc trời lại dần dần chuyển tối dần.
Nam Cung Lưu Vân nhìn sắc trời đen nhánh như mực, hắn nhíu mày.
Sắp trời mưa.
Hắn ôn nhu nhìn Tô Lạc đang nằm trong lòng ngực.
Khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay hắn vẫn tái nhợt như cũ, hô hấp vẫn suy yếu như cũ, nhưng so với thời điểm trước khi tìm được nàng thì đã ổn hơn nhiều rồi.
Nam Cung Lưu Vân bế nàng lên thật cẩn thận, giống như đang ôm bảo vật trân quý nhất thế gian.
Vách núi phía dưới thạch đá lởm chởm, không có đường ra.
Đã nhiều ngày, trong thời gian cứu chữa cho Tô Lạc, trọng thương của Nam Cung Lưu Vân cũng dần dần khôi phục.
Nam Cung Lưu Vân ôm Tô Lạc, phi lên phi xuống vài cái đã lên đến đỉnh vách núi.
Trên vách núi, thứ có thể thấy được chỉ là một mảnh cháy đen.
Nơi đây vốn đã từng là vách đá tối cao nơi mây trắng núi cao hòa hợp, trời xanh bao phủ cùng cổ thụ cao lớn, sánh vai cùng đất trời.
Ấy vậy mà nơi này hiện tại như đã không còn thấy ánh mặt trời nữa.
Tất cả cũng do những trận đại chiến thường xuyên diễn ra, lại còn có thêm uy lực của những quả cầu lôi uy lực không gì sánh nổi, khu rừng này trong khoảnh khắc đã hóa thành một mảnh đất khô cằn.
Mất đến mấy trăm ngàn năm để hình thành, mà nay chỉ còn tro tàn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Nam Cung Lưu Vân chợt hơi hơi lóe lên.
Hắn bỗng nhìn thấy cách đó không xa, một khối bùn đất cháy đen hơi hơi giật giật.
Nam Cung Lưu Vân cẩn thận ôm Tô Lạc ở trên người, lo sợ nàng nếu lỡ có chút sơ xuất.
Khối đất đen nho nhỏ kia chậm rãi bị đẩy lên, nhanh chóng, phía dưới có một con động vật nho nhỏ chui ra.
Chỉ thấy nó toàn thân đen nhánh, đến mức nhìn không ra được hình dáng của nó.
Vậy nhưng cặp mắt to long lanh, hơi ngơ ngơ ngốc ngốc, làm cho Nam Cung Lưu Vân vừa nhìn thấy là đã nhận ra ngay.
Tiểu Thần Long.
Con vật nhỏ kia toàn thân không khác nào bị nhúng vào mực, vậy nhưng nó lại mang trong mình huyết mạch cao quý nhất của Long tộc… Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long đề phòng nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân trong chốc lát, bỗng nhiên, ánh mắt nó chuyển hướng sang Tô Lạc.
Bật dậy ngay lập tức, Tiểu Thần Long chạy thẳng đến chỗ Tô Lạc…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
29 chương
11 chương
28 chương