Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 965 : Mật báo (6)

Vì thế, khi linh cảm chợt lóe, Tiểu Thần Long lập tức thay đổi vị trí, nhắm vào đầu người nọ, đá tới… Thế nên, lại một tên áo đen khác hoàn toàn gục ngã xuống đất. Việc này xảy ra chớp nhoáng. Tiểu Thần Long tuy rằng diệt được hai kẻ địch, nhưng mặt khắc, mười ba tên áo đen còn lại nhân cơ hội này, đồng loạt lao đến trước mặt Tô Lạc. Thực lực của mấy tên áo đen này đều rất mạnh. Năm tên cấp năm, năm tên cấp sáu, còn có ba tên cấp bảy nữa! Thực lực mạnh như vậy, nếu là người khác, thì đã trực tiếp muốn tự sát, chứ còn đánh như thế nào được? Nhưng Tô Lạc lại không! Lúc này, Biến Dị Tương Tư Thụ đã xuất ra. Ba tên cấp bảy đến nhanh nhất. Bọn họ giơ thanh đao lạnh lẽo chết người lên, khiến người khác không thể đỡ được. Biến Dị Tương Tư Thụ có thể xử lí một tên, nhưng lại không thể cùng lúc xử lí ba tên. Đúng lúc này, Tô Lạc dùng lực. Nàng phi thân lên. Giữa không trung, vạt áo nàng phấp phới, thần sắc lạnh băng, giống như nữ thần giáng thế. Ba thanh đao dài hung hăng bổ về phía nàng. Nhưng ngay thời khắc mấu chốt, dây mây xanh biếc của Biến Dị Tương Tư thụ lại mạnh mẽ lao đến chỗ Tô Lạc, tạo thành một cái lồng giam bảo vệ xung quanh nàng. Mấy thanh đao dài bổ xuống, chỉ chém trúng dây mây. Dây mây cứng cỏi mà vững chắc, nên bị tổn thương rất ít. Vẻ mặt ba tên áo đen cấp bảy hiện lên một tia tức giận! Vốn dĩ bọn họ tính toán muốn trực tiếp chém chết Tô Lạc, nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một kẻ ngáng đường, quả thật đáng giận! Ghê gớm hơn là, kẻ ngáng đường này còn da dày thịt béo, làm thế nào cũng không chém chết được. Lúc ba tên áo đen còn ngây người, hư vô không gian của Tô Lạc đã chặt chẽ bắt giữ một tên trong số đó. Bởi vì không ai biết, sau khi Tô Lạc được giam trong lồng dây mây, đã lặng yên không một tiếng động mà thoát ra ngoài. Không ai ngờ rằng, Tô Lạc lại có thần khí nghịch thiên, là hư vô không gian như vậy. Cũng không ai ngờ rằng, hư vô không gian có thể đi xuyên qua mọi chướng ngại vật. Cho nên, trong khi tất cả mọi người cho rằng Tô Lạc còn ở trong lồng dây mây, vẫn đang vung đao chém vào dây mây, thì Tô Lạc bắt được một tên cấp bảy phía sau. Hơn nữa, nàng còn dùng hư vô không gian chặt chẽ giam giữ hắn, làm chậm tốc độ của hắn lại. “Vụt!” Tiếng xé gió vang lên. Thanh âm kim loại xẹt qua cơ bắp rõ ràng như vậy. Vì thế, tên áo đen cấp bảy này, trực tiếp chết không kịp ngáp. Vân Khởi đứng ở một góc, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tô Lạc. Trên mặt hắn lúc sáng lúc tối, tâm tình bất định, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì. Sau khi Tô Lạc đánh lén tên áo đen cấp bảy kia, lập tức xoay người muốn lui. Nhưng mà, đám áo đen người đông thế mạnh. Hơn nữa, thân thủ của mỗi người lại bất phàm. Lúc này, có vô số chưởng phong đánh về phía Tô Lạc! “Vút vút vút!” Tiếng đánh kịch liệt vang vọng không dứt. Nhiều chưởng phong như vậy tập hợp thành một sức mạnh cực lớn, không khí xung quanh phát ra chấn động khủng bố. Lúc này, nếu có ai đến gần, thì chắc chắn sẽ bị nghiền nát thành bánh nhân thịt. Trong rừng núi, vô số loài chim thú bị dọa phải chạy trốn khắp nơi, có một số quá kinh hoảng mà rớt xuống vực thẳm. Chưởng phong cực mạnh hội tụ lại, bắn tới sau lưng Tô Lạc. Trong lúc nhất thời, phía chân trời chấn động, mặt đất rung chuyển, vô số đá vụn lăn xuống vực sâu. “Bộp bộp bộp!” Lúc này, bọn họ đang chiến đấu ở bên cạnh vách núi. Theo vô số đất đá lăn xuống, vách núi sụt lở rất nhiều. Tô Lạc đang bay giữa không trung, nên mới không bị té ngã vì vách núi sụt lở. Nhưng mà chưởng phong cực lớn kia lại đang hướng về phía sau lưng nàng. Sức mạnh làm trời đất rung chuyển, hung hăng hướng tới chỗ Tô Lạc. Lúc này, Tô Lạc căn bản không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể nhắm mắt mà tiếp nhận nó. “Rầm!” Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên. Phía sau lưng Tô Lạc vừa vặn bị chưởng phong đánh trúng.