Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 950 : Bí mật của mẫu thân (7)

May mắn là Tô Lạc vô cùng quen thuộc những thói quen của Vân Khởi. Bằng không lần này nàng đã gặp rắc rối rồi. Hộp gỗ tử đàn này không phải dễ dàng có thể mở ra, cần trải qua cách thức đặc biệt. Chỗ này càng ở lại lâu càng nguy hiểm. Vì thế, Tô Lạc ném hộp gỗ tử đàn vào không gian, xoay người muốn rời đi. Nhưng mà, sau khi nàng xoay người, thì lập tức trợn tròn mắt. Vân Khởi mặc một bộ trường bào màu đen, đứng phía sau lưng nàng. Dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt hắn tuấn mỹ vô cùng, đặc biệt là đôi mắt kia, sáng đến chói mắt. Hắn lẳng lặng mà đứng yên ở đó, tập trung mà nhìn chăm chú Tô Lạc, ánh mắt không hề chớp, thâm tình chân thành. Tô Lạc không khỏi mà nhíu mày. Đến địa bàn của người ta, trộm đồ của người ta, lại bị người ta bắt gặp tại trận, tình hướng này thật không ổn… Khóe miệng Tô Lạc cứng đờ mà cố gắng nở một nụ cười ha ha: “Thật trùng hợp, hóa ra ngươi cũng ở chỗ này.” Nói xong, Tô Lạc lập tức muốn bỏ chạy. Lúc này, ai không đi là đồ ngốc. Nhưng Tô Lạc vừa vặn bị bắt gặp, chẳng lẽ muốn chạy là có thể chạy được sao? Trong nháy mắt, lúc Tô Lạc lướt qua người Vân Khởi, tay phải hắn nắm lấy tay phải Tô Lạc. Lực đạo trong tay hắn rất lớn, siết tay Tô Lạc đến phát đau. Tô Lạc quay lại trừng mắt: “Buông ra!” “Không bỏ!” Vân Khởi cố chấp mà nằm chặt tay nàng, lực đạo lại tăng thêm vài phần. Tô Lạc đau đến nhe răng nhếch miệng, hừ hừ hai tiếng: “Âu Dương Vân Khởi, ngươi buông tay cho ta!” “Trừ phi ta chết!” Sắc mặt Vân Khởi âm trầm, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén chĩa về phía Tô Lạc. “Cuốn bí kíp kia còn quan trọng hơn tính mạng ngươi sao?” Tô Lạc nhường máy: “Tính mạng ngươi từ khi nào lại trở nên rẻ rúng như vậy?” Kiếp trước, không phải vì để giữ được mạng hắn, mà tình nguyện hy sinh nàng sao? Đáy mắt Vân Khởi có một tia đen tối và tội nghiệp. Hắn khẽ cắn môi, hít sâu một hơi: “Nếu ta nói, chuyện kiếp trước có ẩn tình, ngươi tin hay không?” Tô Lạc đột nhiên ngước mắt, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn. Vân Khởi thâm tình chân thành mà nhìn Tô Lạc chăm chú, đáy mắt nghiêm túc trước giờ chưa từng có. Lúc hắn cho rằng Tô Lạc sẽ tin mình, khóe miệng Tô Lạc lại chậm rãi nở một nụ cười lạnh trào phúng. “Ta không tin.” Tô Lạc dùng sức ném tay hắn ra, trực tiếp đi ra ngoài. Thanh đao chuẩn xác mà đâm vào tim nàng, không lệch đi một chút nào. Vậy mà hắn còn nói là có ẩn tình, có nỗi khổ? Đờ mờ nó nỗi khổ! Có nỗi khổ thì nhất định phải giết nàng hả? Đáy mắt Tô Lạc ướt át trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình cực kì tội nghiệp. Vân Khởi nhìn Tô Lạc nhanh chóng rời đi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời nói của nàng trên điện Kim Loan hôm qua. Ý trung nhân… Nàng đã có ý trung nhân, cho nên nàng mới không kiên nhẫn nghe hắn giải thích đúng không? Trên trán Vân Khởi nổi đầy gân xanh, ánh mắt co chặt. Vân Khởi có một dự cảm mãnh liệt. Nếu hôm nay để Tô Lạc rời đi như vậy, thì hắn sẽ triệt triệt để để mà mất đi nàng. Nghĩ đến đó, Vân Khởi bước nhanh về phía trước, giữ chặt lấy Tô Lạc. Tô Lạc quay đầu lại, đang muốn tức giận mắng vài câu. Nhưng mà nàng còn chưa kịp há miệng, thì tay phải của Vân Khởi đã gắt gao mà ôm lấy gáy nàng. Hắn giơ một tay khác vòng qua eo Tô Lạc, kéo nàng tới trước ngực mình. “Vân Khởi, ngươi muốn…” Hai chữ sau còn chưa nói ra, Tô Lạc lập tức cảm thấy một bóng đen thật lớn đánh úp lên người nàng. Vân Khởi cúi người xuống, môi đỏ bao phủ lấy cánh môi mềm mại của nàng, kịch liệt hôn như mưa rền gió dữ ập tới. “Ưm!” Trong ngực Tô Lạc khó thở. Nàng múa may nắm tay, hung hắng đánh vào ngực Vân Khởi.