Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 8 : Sáo ngọc và ngọc bội lương duyên (4)
_ Vào phòng nàng ngồi xuống bàn uống một ngụm trà để thư giản một chút “ Thật là mệt chết ta rồi, tiểu phúc muội mau qua đây đưa hộp trang sức cho ta rồi đi lấy một chậu nước rửa mặt vào đây cho ta. Lấy xong thì đi nghỉ ngơi đi ngày mai đúng giờ mùi thì thức dậy rồi qua đây gọi ta dậy sớm vì ngày mai chúng ta có công việc rất qua trọng phải đi làm, muội nhớ chưa”.
_ “ Dạ thưa tiểu thư muội nhớ rồi, muội đi lấy nước cho người ngay đây”.
_ Tiểu Phúc ra ngoài rồi thì nàng cầm hộp trang sức lên nhìn một cách cận kẽ nhất. Lấy khăn tay chùi sạch sẽ đất cát bám bên ngoài hộp thì thấy trên mặt hộp có một con phượng hoàng được chạm trỗ rất là tinh xảo ngoài ra trên đó hình như còn chạm cả tên người nữa nhưng nó lại rất nhỏ. Nàng cố nhìn thật kỹ thì thật bất ngờ bên trên đó là tên của nàng và tên của một nam nhân Tư Đồ Tĩnh Nam, tại sao lại như vậy chứ nàng thật sự không hiểu được nhưng mà thôi không cần quan tâm đến làm gì vì thứ nàng quan tâm bây giờ là thứ bên trong hộp.
_ Sau khi chùi sạch đất cát bên ngoài nàng cẩn thận mở hộp trang sức ra, một ánh sáng xanh bất ngờ lọt ra ngoài phản chiếu lên khuôn mặt của nàng làm cho bản thân giật mình liền đóng hộp lại “ Cái gì vậy tại sao bên trong lại có ánh sáng chứ”. Thứ bên trong vừa làm cho nàng sợ vừa làm cho sự tò mò của mình tăng lên, nàng suy nghĩ xem có thứ gì trên đời phát ra thứ ánh sáng xanh chứ, suy nghĩ một hồi thì nàng đoán ra là ngọc bội phỉ thúy màu xanh lam rất quý giá nó thường phát ra ánh sáng xanh lam khi mà đặt nó trong bóng tối lâu ngày.
_ Khi biết được trong hộp là thứ gì thì nàng mạnh bạo mở chiếc hộp ra thì ành sáng xanh của ngọc bội là sáo ngọc làm sáng cả căn phòng làm nàng cảm thấy rất ngạc nhiên vì ngọc bội này rất quý và thường được Vua chúa sử dụng để làm trang sức mà thôi và ở thời đại của nàng thì nó có giá trị rất nhiều.
_ Cầm mảnh ngọc bội lên để xem nó có hình dáng như thế nào, nó được chạm hình phượng hoàng đang xãi cánh rất yinh xảo khi mà nàng có thể sờ được cả móng vảy của nó và cây sáo ngọc bên cạnh cũng được điêu khắc một cách rất là tinh tế với hình phượng hoàng và rồng đang quấn quýt vào nhau như một đôi một cặp thiên đại hợp lại không có thứ gì có thể chia lìa được chúng. Nhìn kỹ cây sáo xong nàng nhìn lại mảnh ngọc bội thì thấy nó hình như thiếu một cái gì đó thì phải trong khi trên sáo ngọc có phượng lẫn rồng thì ngọc bội lại thiếu “ thiếu cái gì ta, hình như mình thấy nó ở đâu rồi”.
_ Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh trước kia nàng đi xem một bảo tàng chuyên về đồ cổ của thời xưa, đi tham quan một hồi nàng bị một cặp ngọc bội xanh phỉ thúy mê hoặc nàng với ánh mắt đầu tiên rồi sau đó bước lại gần nó. Nhân viên trong khu triển lãm thấy nàng đi đến chỗ ngọc bội liền bước tới tự giới thiệu “ Chào quý khách, cô thấy cặp ngọc bội này như thế nào. Nó có tên gọi là Ngọc Bội Lương Duyên gồm hai mảnh ngọc có hình long phượng tức rồng và phượng hoàng. Thời xưa rồng là con vật tượng trưng cho vua chúa , hoàng đế hay là các bậc đế vương còn phượng hoàng là con vật tượng trưng cho hoàng hậu , một người là cửu ngủ chí tôn là hoàng đế của một nước còn một người là mẫu nghi thiên hạ là người đứng đầu lục cung hoàng thất. Có truyền thuyết nói rằng nếu nam giữ ngọc bội hình rồng, nữ giữ ngọc bội hình phượng hoàng thì họ sẽ nên duyên phu thê trọn đời trọn kiếp không ai chia lìa được và cuối cùng thì họ sẽ trở thành người đúng như những gì có trên ngọc bội lương duyên”.
_ Khi nghe thấy câu chuyện đó nàng đã nói với người nhân viên đó là bây giờ là thế kỉ XXI rồi không phải là thời có hoàng đế hoàng hậu nên không cần lấy cái truyền thuyết vớ vẩn để ra lừa người đâu. Nhưng bây giờ sau khi nhớ lại câu chuyện đó thì nàng thấy là có khả năng đó vì nàng đã xuyên không đến Thiên Vương quốc một quốc gia mà người đứng đầu là Hoàng đế Tư Đồ Cẩn Niên nên có thể xảy ra việc mà trước đây mà nàng không bao giờ tin nó có thể xảy ra.
_ Lấy nước rửa mặt cho tiểu thư xong tiểu phúc vào phòng định đặt lên trên bàn thì vô ý làm rơi hộp trang sức đang đặt ở trên bàn xuống đất tạo lên âm thanh rất lớn khiến nàng giật mình “ Sao vậy tiểu phúc, muội làm gì mà tạo lên âm thanh lớn như vậy chứ”.
_ “ Dạ tiểu thư tha lỗi cho nô tỳ, nô tỳ chỉ vô ý làm rơi mất hộp trang sức của người xuống dưới đất nên mới có âm thanh lớn như vậy.” Vừa nói vừa sợ hãi vì tiểu phúc sợ tiểu thư mắng nàng rồi sau đó lại đuổi mình đi.
_ Nghe Tiểu Phúc nói vậy thì nàng cũng chú ý đến hộp trang sức đang lăn lóc ở trên đất nhưng sau đó nàng chú ý nhìn kĩ hơn thì có một xấp giấy lòi ra từ đáy hộp chứ. “ Tiểu Phúc không sao hết, muội đừng sỡ hãi như vậy chứ vì muội lại vừa giúp ta thêm một việc nữa muội có biết không vậy, ta cảm ơn muội nhiều nha bây giờ muội xong hết những công việc mà muội cần phải làm rồi giờ thì về phòng của mình để nghỉ ngơi đi ngày mai phải thức dậy sớm chúng ta phải xuất phủ đi công chuyện và đi mua đồ nữa đó”.
_ Nghe thấy tiểu thư nói muốn dẫn mình xuất phủ mua đồ thì nàng vô cùng hạnh phúc “ Dạ tiểu thư nô tỳ về nghỉ ngơi đây”.
_ Thấy Tiểu Phúc vui vẻ ra khỏi vòng thì nàng cũng vui vẻ lây vì từ giờ kế hoạch của nàng bắt đầu tiến hành được rồi. Ngồi xuống dưới đất lượm xấp giấy rớt ra từ hộp trang sức lên nàng bất ngờ khi nhìn thấy những tờ giấy trong hộp gồm là năm tờ ngân phiếu mười ngàn lượng, bốn tờ khế ước của cửa hàng lớn trong kinh thành và một khế ước sơn trang như Tửu Thượng lâu, Kim Sa quán, Thượng Hoa sơn trang, Tĩnh Đại Kim quán, Hạ Hồi lâu. Nàng không biết là giá trị của nó bây giờ là bao nhiêu ngân lượng nữa rồi và giờ người đang quản lý nó là ai nữa, mẫu thân yêu quý của nàng thật là làm cho nàng thật là bất ngờ rồi vì không chỉ tín vật quan trọng của thái hậu mà còn để lại cho nàng biết bao nhiêu là của cải tiền bạc.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương