Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 17 : Nguyệt ảnh tiểu thư ( 1 )
_ Bực tức trong người làm cho bản thân nàng tản ra sát khí ngày càng nhiều làm nhiều người cảm thấy lạnh và sợ hãi nên tránh xa hai tiểu thư nô tỳ nàng còn bản thân tiểu phúc đi bên cạnh cũng run rẩy không kém khi thấy tiểu thư mình nổi giận như vậy nên chỉ biết đi đằng sau. Đi đến trước cửa Tửu Thượng Lâu nàng quay lại nói với tiểu phúc “ Lúc vào trong, muội chỉ cần nghe lời của ta và đi đằng sau lưng ta là được rồi vì tiểu thư của muội không muốn dính dáng đến chuyện phiền phức nào nữa đâu”.
_ Nghe tiểu thư của mình nói như vậy nên tiểu phúc gật đầu “ Dạ, tiểu thư”.
_ Tiểu nhị vừa nhìn ra của thấy nàng và tiểu phúc đang định bước vào Tửu Thượng lâu thì chạy lại nhanh rồi hốc hếch cất tiếng đuổi khách một tiếng rất khó nghe “ Hai người các ngươi là ai, gia đinh hay người hầu của phủ nào dám đến Tửu Thượng lâu này phá rối vậy, các ngươi có biết là một món khai vị ở đây bằng tiền lương cả năm của các ngươi rồi hay không cho nên dù có bạc hay không có bạc cũng không thể vào đây ăn được đâu nên mau biến đi, đừng làm bẩn quán của ta”.
_ Vốn còn đang bực tức trong người còn nghe thấy một người không sợ chết nên nàng quát lớn“ Ngươi muốn đuổi ai vậy, muốn chết sớm phải không, ta thật sự không biết là người ở đây lại hốc hách không sợ chết như vậy đó. Không có bạc thì không thể vào ăn sao vậy thì bây giờ ta không muốn ăn nữa mà muốn vừa giết ngươi vừa phá luôn Tửu Thượng Lâu này luôn, ngươi có tin không.”
_ Cầm thanh đao một chiêu cắt đức thanh quản của tên tiểu nhị hốc hách không sợ chết này “ Ha, ta…”.
_ Tiểu phúc đứng đằng sau thấy tiểu thư của mình giết người nên sợ hãi “ Tiểu thư, người giết người rồi tiểu thư”.
_ “ Tiểu phúc ta biết rồi mạng của một tiểu nhị thôi nên không cần phải lo lắng như vậy đâu. Không có ai dám đến đây quấy rối ta nữa đâu”.
_ Thấy tiểu nhị của mình bị giết nên trưởng quầy biết nàng không phải là người bình thường nên chạy ra xem tiểu nhị đó còn sống hay không còn tính tiếp “ Tiểu đồng ngươi làm sao vậy mau tỉnh dậy đi”.
_ Nhìn trưởng quầy lại không xem mình là gì nên nàng lên tiếng nhắc nhở “ Hắn chết rồi nên ngươi không cần lay nữa đâu, A ta vừa mới phát hiện ra ở Thiên Vương quốc này người có tiền có quyền thì cao nhất, người có sát lẫn có quyền thì cao nhì và cả hai đều nắm giữ tính mạng của dân thường nhưng còn ta thì có sát, dù là người cao đến bao nhiêu thì ta có tất cả các cách giết người đó dù có trốn ở bất cứ đâu đi hay nữa. Đúng rồi có một chỗ để trốn ngươi có biết chỗ nào không”.
_ Hắn nghe thấy không hiểu nàng hỏi gì liền chỉ biết lắc đầu như trống lắc “ Khách quan tại hạ không biết”.
_ Nàng vui vẻ trả lời “ Trừ khi ngươi tự tìm cách có thể giết ngươi còn không thì đừng nên trốn mà ở yên một chỗ cho rảnh”.
_ Đám người đang ngồi ăn nghe thấy nàng nói như vậy liền lên tiếng “ Vậy ngươi giết người bằng bao nhiêu cách mà hốc hách nói lớn như vậy”.
_ Thấy bọn họ thắc mắc nên nàng mở lòng giải thích nhưng nghĩ đến bom thì thứ đó chưa được vì nàng chưa có đủ nắm đủ lực lượng ở trong tay “ Độc,Cổ độc, kiếm, tiêu, ám khí, Vũ khí đặc chế của ta thậm chí là một thứ đặc biệt mà cả ngủ quốc đều không ai có nên không cần thắc mắc”.
_ Nhìn lại trưởng quầy “ Bây giờ ngươi không cần nói mà chỉ cần nghe theo và làm mà thôi. Thứ nhất đem tiểu nhị này mang ra bãi tha ma mà vức đi, thứ hai thì lấy cho ta một gian phòng thượng hạng và thức ăn ngon nhất của Tửu Thượng lâu lên đó, thứ ba là chuẩn bị cho ta một phong thư không và nghiên mực, bồ câu đưa thư lên trên phòng, cuối cùng là kêu chủ lâu của ngươi lên đây gặp ta. Bổn thiếu gia ta đây cho ngươi nửa canh giờ để chuẩn bị cho đủ bốn thứ đó nếu không ngươi sẽ giống như tiểu nhị đó đó ngươi nên biết”.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương