Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 16 : Ngọc trần công tử (8)
_ Nghe thấy tiểu thư của mình nói như vậy nên bản thân của Tiểu Phúc cũng an tâm hơn nên hai tiểu thư nô tỳ định trốn đi lặng lẽ thì nghe tiếng gọi ở đằng sau người “ Đứng lại, ta nói hai người các ngươi đứng lại”.
_ Bản thân nàng không biết là hôm nay ra đường có xem lại ngày hay làm thứ gì khiến ông trời nổi dậy hay không mà xui xẻo như vậy chứ hết gặp người muốn bắt mình làm nam vương giờ mới giết người thì gặp quan binh. Nên nàng quay lại, miệng cười “ Quan binh đại nhân, người đang gọi thảo dân sao ?”.
_ Thấy nàng quay đầu và gọi bàng giọng nịnh nọt thì đội trưởng đó vênh mặt lên chỉ tay thẳng vào mặt nàng rồi nói “ Phải, ta gọi chính là ngươi và tiểu đồng tử bên cạch ngươi nữa “.
_ Nhìn thái độ của đội trưởng đó với việc từ trước đến nay chưa ai từng làm chuyện đó với nàng ngoại trừ lúc trở thành Nam Cung Nguyệt Nghi mà thôi còn bên cạnh Tiểu phúc thì run rẩy sợ hãi làm cho cả người nàng tản ra sát khí muốn giết đội tưởng đó ngay lập tức “ ta cho ngươi 5 giây để rút ngón tay đang chỉ ta xuống nếu không đừng trách bản công tử”.
_ “ Ha, một tiểu nam nhân như ngươi muốn giết ta sao, nằm mơ đi ngươi nhìn thấy đội trưởng ta đây có mấy người hay không còn ngươi thì chỉ có một mình”.
_ Vừa nói xong câu thì đội trưởng cảm thấy có cái gì mát lạnh ngay trên cổ của mình “ Từ trước đến nay chưa có ai trên đời này dám thách đố ta, nhất là giết người cho nên không cần thách thức ta giết ngươi vì mạng của ngươi ta có thể lấy bằng rất là nhiều cách, có biết hay không với lại đánh nhau trên chiến trường có một thủ đoạn thông minh nhất ngươi có biết là gì không. Là giết tướng trước, tướng chết ắt binh sẽ loạn, binh loạn thì lúc đó địch có làm gì thì binh lính cụng không biết gì hết”. Nàng dùng tốc độ chạy ảo ảnh của mình chạy đến bên đội trưởng một cach nhanh nhất làm cho bọn lính phía sau không biết đang có chuyện gì xảy ra với đội trưởng của mình.
_ Nghe nàng nói như vậy mặt của đội trưởng đã trắng bách không còn một giọt máu và cũng biết tính mạng của mình bị đe dọa thì bỗng cất tiếng nịnh nọt “ Thiếu hiệp, đại hiệp tha mạng là ta, là ta có mắt như mù nên mới dám chỉ tay quát lớn vào mạt đại hiệp. Đội trưởng ta đâykhông biết trời cao đất dày nên không dám làm phiền đại hiệp nữa nên người có công chuyện gì thì cứ đi trước còn chuyện ở đây cứ giao cho ta, giao cho ta là được rồi, đội trưởng ta đây cam đoan sẽ không có việc gì dính liếu gì đến người”.
_ “ Giao cho ngươi là được rồi phải không, vậy cảm ơn nhiều nha, trước khi đi ta sẽ làm một chuyện tốt giúp ngươi vậy”, Nàng chỉ tay vào bà bà vẫn còn đang nhảy múa thoát y đó mà nói “ là bà ta đó, cứ mang bà ta về phục mệnh là được rồi không cần phải để ý đến người khác.”
_ “ Vậy thì đại hiệp có thể để lại quý danh và nơi ở để có việc còn để liên lạc”.
_ “ Ngọc Trần công tử của Thiên Tửu sơn trang”.
_ Dân chúng nghe đến Thiên Tửu sơn trang thì ồ lên “ Thiên Tửu sơn trang lại có một cao thủ võ công đẹp trai như vậy sao, nhưng ta nghe nói là người đứng đầu của sơn trang là một tiểu thư với vẻ đẹp tuyệt trần thậm chí kỹ nghệ như cầm kỳ thi họa đều thông thuộc, võ công thì thuộc hàng thượng thừa nhưng lại không bao giờ lộ mặt cho bất kỳ ai biết ngoại trừ nô tỳ thân thiết của bản thân mà thôi, nhưng giờ lại có nam nhân được ra vào thì ta chắc là Thiên Tửu sơn trang sắp có hỉ sự rồi”.
_ “ Ta cũng không chuyện này đâu nhưng mà nếu muốn biết chuyện này là thật hay giả thì chỉ cần đợi là được rồi”.
_ “ Phải ha, chúng ta chỉ cần đợi là được rồi, không cần làm gì hết để khỏi phải chuốc vạ vào thân”. Vì là chuyện của Thiên Tửu sơn trang mà chuyện của nàng đã làm chủ đề cho dân chúng trong kinh thành bàn tán.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương