Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 10 : Ngọc trần công tử (2)
_ Thấy Tiểu Phúc chạy đi lấy đồ thì nàng quay vào lại để rửa mặt và húp hai miếng cháo để chóng đói vì nhìn thấy thức ăn ở trên bàn nó vốn không phải là thức ăn và không đủ chất dinh dưỡng nào cả làm cho nàng không muốn đụng đũa một chút nào hết. Xử lý xong hết mọi thứ ở trên bàn thì nàng đứng dậy đi lại tủ đựng quần áo để lấy hộp trang sức ra vì những thứ trong hộp rất là quan trọng và mang theo nó bên người thì nàng mới an tâm được.
_ “ tiểu thư muội lấy y phục về rồi, giờ phải làm sao nữa ạ”.
_ “ Muội lấy về được rồi sao, mau vào phòng nhanh lên”. Thấy bộ y phục nam nhân tiểu phúc mang về thì “ muội lấy y phục nào vừa với muội nhất đi rồi quay về phòng của mình và thay nó vào đi, thay xong rồi thì quay lại phòng của ta vì ta phải thay đổi cho muội một chút để không ai nhận ra muội được rồi mới có thể xuất phủ đi công chuyện”.
_ Cầm bộ y phục vừa người với bản thân xong rồi cầm quay về phòng của mình thay đồ xong, quay lại phòng của tiểu thư thì tiểu phúc thấy một nam nhân với gương mặt đẹp tuyệt trần đang đứng ở trước gương đồng để soi chính mình xem lại mọi thứ ở trên người từ trên xuống dưới có ổn hay không làm tiểu phúc tò mò và cất tiếng gọi “ Tiểu thư là người sao”.
_ Nghe thấy tiểu phúc gọi thì nàng quay đầu lại “ Ừm là ta, muội lại sao nữa vậy lại không nhận ra ta sao nữa sao”.
_ Nhìn tiểu phúc từ trên xuống dưới thấy tiểu phúc từ một tiểu nha đầu biến thành một tiểu nam tử rất là đáng yêu “ Tiểu phúc muội thật là đáng yêu đó muội có biết không vậy, nhìn bên ngoài rất ra dáng một nam nhân”.
_ Thấy tiểu thư khen mình thì mặt tiểu phúc đỏ lên rồi xấu hổ “ Tiểu thư người đừng đùa với nô tỳ nữa, nô tỳ là nữ nhân không phải là nam nhân”. “ Ừm là nữ nhân nhưng là nữ nhân mang vẻ đẹp của nam nhân”.
_ Hai người đang đùa với nhau thì tiểu phúc la lên “ A, là người thật sao, tiểu thư người làm cho nô tỳ rất sợ đó nhưng tiểu thư người rất là đẹp đó người có biết hay không”.
_ “ Ta biết cái đó rồi lúc trước không phải muội cũng nói như vậy sao, ta thấy muội hay không nhận ra ta như vậy thì sau này tiểu thư của muội thay đổi nữa thì muội cũng không nhận ra nữa sao”.
_ “ Không có đâu tiểu thư, người thay đổi như thế nào thì nô tỳ cũng nhận ra được người thôi vì tiểu thư người là người thân duy nhất ở trên đời này của nô tỳ”.
_ “ Ừm muội lại dài dòng nữa rồi ta chỉ nói giỡn thôi mà nhưng muội còn nói như vậy nữa là hai chúng ta không còn thời gian nữa đâu, mau lại đây để ta hóa trang cho muội một chút xíu vì mọi người ở trong phủ có thấy chúng ta thì cũng không biết ta là ai nhưng muội thì khác đó biết không”.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương