Phệ Tâm Cổ

Chương 50

Tiếng vang của chương trình rất tốt, lượng tiêu thụ album cũng theo đó mà nước lên thì thuyền cũng lên. Lịch diễn nhận được càng ngày càng nhiều, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được hít một hơi: “Anh muốn cho em tiền xài thì cứ gửi thẳng vô tài khoản của em đi, không cần gia tăng gánh nặng công việc cho em như vậy đâu.” Tập đoàn Hằng Viễn gần đây khánh thành trung tâm thương mại lại mời cậu đi làm khách mời cắt băng, chỉ cần nghĩ cũng biết ai âm mưu sau lưng. Tổng tài hành chính của tập đoàn Hằng Viễn vùi đầu vào cổ cậu, thanh âm có chút nặng nề mơ hồ: “Làm người không thể không làm mà hưởng được.” Từ xương quai xanh truyền đến cảm giác ẩm ướt hơi ngứa, Nghiêm Hạo Thần khẽ hừ nhẹ một tiếng, hơi nheo lại mắt phượng. Cậu bây giờ… không phải đang “làm” sao? Anh đột nhiên thu đầu lưỡi, ngẩng đầu cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, màu con ngươi thâm trầm đến dọa người, vẻ mặt lại nghiêm túc chăm chú đến có thể lên bàn đàm phán: “Hơn nữa, công việc này của anh ít nhất có thể cho em ca hát đứng đắn, tốt hơn mấy chương trình vớ vẩn kia nhiều.” Hiểu được anh đang ám chỉ cái gì, Nghiêm Hạo Thần không nhịn được nhếch khóe môi. Hoắc Kiếm vẫn canh cánh trong lòng chuyện cậu bị cô gái kia hôn trong chương trình âm nhạc, đến ban đêm liền ném cậu lên giường. Rõ ràng hận không thể gặm đến tróc da cái nơi có dấu son kia chỉ để lại hơi thở của mình mới tốt, nhưng lại sợ để lại dấu viết ảnh hưởng đến công việc của Nghiêm Hạo Thần, vì thế chỉ dùng đầu lưỡi liên tục liếm vào chỗ đó, biểu tình căm giận lại ra sức khắc chế khiến Nghiên Hạo Thần trong lúc kịch liệt làm tình cũng nhịn không được mà cười ra. Phát hiện nụ cười nghiền ngẫm của Nghiêm Hạo Thần, anh khó hiểu nhíu mày: “Anh nói sai sao? Nghiêm nghiêm túc túc làm nhạc mới là lý tưởng của em mà.” Nói là nói như vậy không sai, bất quá nếu tay anh không phải đang cởi đồ cậu thì càng có sức thuyết phục. Nghiêm Hạo Thần phối hợp giơ hai tay, đế Hoắc Kiếm tiện cởi quần áo trên người cậu ra. Khi một điểm trước ngực bị thân mật ngậm lấy, bàn tay ẩm ướt nóng rực cũng len vào chiếc quần bị tháo nút của cậu, cầm lấy dục vọng đã đứng thẳng vừa xoa vừa nắn, Nghiêm Hạo Thần khó nhịn mà nhắm mắt, nâng đầu gối vòng lấy thắt lưng anh, giữa những khoảng rên rỉ ngắt quãng thì thào: “Em… Ngày mai… hình như… Ư hưm… Có lịch làm việc…” Thanh âm của anh cùng ngón tay đang cẩn thận ma sát đỉnh đều rất nghiêm túc: “Anh biết, là cắt băng cho Hằng Viễn. Em chỉ cần đứng đó nghiêm túc hát là được, sẽ không hao phí nhiều thể lực lắm.” Nghiêm Hạo Thần mở to mắt, đối diện đôi mắt mang theo vài phần đùa cợt gian trá của anh, chậc, mượn cớ cũng thật quang minh chính đại. Dường như là bị nụ cười nơi khóe miệng cậu hấp dẫn, anh cũng chứa ý cười cuối xuống hôn lên môi cậu, cảm giác đầu lưỡi ấm áp tiến vào khoang miệng rất thoải mái, Nghiêm Hạo Thần khẽ hừ nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy tấm lưng cường tráng kia. Dù là làm qua bao nhiêu lần, rút ngón tay ra đổi thành tiểu Kiếm hung hãn nóng rực vẫn sẽ khiến cậu cảm thấy không khỏe, may là lúc này anh luôn cúi xuống khẽ hôn thái dương cậu, dịu dàng cẩn thận an ủi dục vọng của cậu, làm dịu cảm giác không khỏe. Bất quá săn sóc của anh cũng chỉ đến đó thôi. Chỉ cần chờ cậu thoáng thích ứng, anh lập tức ôm lấy eo cậu, không hề bận tậm mà bắt đầu va chạm như dã thú. Trong loại ma sát kịch liệt khiến bên trong như bốc cháy kia khoái cảm nhanh chóng lan tỏa, trừ phối hợp tiết tấu đong đưa thắt lưng của anh ra tựa hồ chỉ còn tiếng thở dốc cùng rên rỉ mới có thể giải tỏa dục vọng cuồn cuộn như nước này, khi lên đỉnh anh cắn lỗ tai cậu, cúi đầu rên ra một tiếng “Hạo Thần” như dòng điện xuyên qua thân thể cậu, chất lỏng bắn ra mang theo độ ấm nóng rực làm ướt nhẹp hai thân thể kề sát nhau. Khi có thể xuống giường được đã là lúc quý ông kia dùng khăn lông ấm giúp cậu lau người, Nghiêm Hạo Thần nhịn không được khàn cổ họng chế nhạo: “Không biết ngày mai fans của em có thể khen giọng em rất gợi cảm hay không nữa?” Khăn lông dừng trên lưng cậu một chút, Hoắc Kiếm rất chân thành áy náy: “Thật có lỗi, là anh rất không biết kiềm chế.” Tiếp theo lại có chút khẩn trương xác nhận với cậu: “Có phải sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho ngày mai không?” Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi vươn vai: “Chỉ cần chọn đúng bài, thì không sao, yên tâm đi. Hơn nữa…” Cậu nhướng mắt phượng liếc mắt nhìn anh một cái, học giọng điệu chân thành của anh: “Lúc trước không cho anh ăn no là lỗi của em.” Bởi vì lịch làm việc đột nhiên tăng nhiều, lịch trình bận rộn, số lần hai người gặp mặt cũng không nhiều. Hơn nữa bởi vì gần như mỗi chương trình đều phải biểu diễn, Hoắc Kiếm cũng quy củ không chạm vào cậu, trừ lần trước sau chương trình đó không khống chế được, hai người thậm chí ngay cả hôn lưỡi một chút cũng không có. Sở dĩ sẽ trở thành như bây giờ, có lẽ người đàn ông này thật là nhịn sắp hư. Làn da dưới cổ Hoắc Kiếm hiếm thấy mà hơi hơi hồng lên, anh có chút xấu hổ xoay đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng phá nữa.” Nghiêm Hạo Thần bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông cao lớn này không được tự nhiên thật quá đáng yêu, tâm tình của cậu khoái trá nằm trên giường ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Ê.” Anh cúi người xuống —— “Nếu lượng tiêu thụ album lần này có thể đột phá lên top3, em liền từ chối tất cả lịch làm việc, ở trên giường với anh ba ngày.”