Phệ Tâm Cổ
Chương 14
Ở ngã tư đường yên lặng chỉ có tốp năm tốp ba các bậc phụ huynh cùng với con mình đi mua đàn dương cầm hoặc là đàn vi-ô-lông. Nghiêm Hạo Thần cùng Hoắc Kiếm hai người một dung mạo tuấn mỹ, một phong thái phi phàm, sóng vai đi cùng một chỗ, làm những cô đã làm mẹ cùng những bạn nữ còn bím tóc đuôi sam phải liên tiếp ngoái nhìn.
“Người vừa rồi là đối thủ của em?”
Nghiêm Hạo Thần gật gật đầu.
“Anh cũng gặp qua, trước đây tôi và cậu ta đã từng thi đấu một lần trong pub.”
“Không để ý. Tôi không đặt tinh lực trên người không đáng lưu ý.” Bất kể nói tốt hay nói xấu, phong cách của Hoắc Kiếm luôn luôn gọn gàng dứt khoát. Khi nói khó nghe tất nhiên làm cho người ta hận đến ngứa răng nanh, chỉ là khi nói lời dễ nghe thì dễ chịu hơn những lời nịnh hót trái lương tâm nhiều.
Nghiêm Hạo Thần tâm tình khoái trá mà cố ý trêu chọc anh:
“Anh thấy cậu ta không tốt?”
“Là không thích. Sức chịu đựng của người kia quá kém.”
Nghiêm Hạo Thần không ngoài ý muốn mà nhếch mi.
“Anh nghe được chúng tôi nói chuyện?”
Người kia biểu tình nghiêm túc mà gật gật đầu. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới cấp dưới của anh bởi vì một cậu “Tôi không thấy gì hết, các cậu tiếp tục.” mà bị áp chế đề án, lại nhớ tới ám chỉ xấu xa của Kelvin đối với mối quan hệ của hai người, Nghiêm Hạo Thần cười đến mắt phượng cũng cong lên, khóe miệng câu nhướng đến muốn lên trời.
Chống lại cái nhăn mi trẻ con của Hoắc Kiếm, cậu cười lắc lắc mái tóc màu ngân lam.
“Đi thôi. Xe của anh không phải đậu gần đây sao.”
Bãi đỗ xe ngầm nằm dưới lòng đất trống trơn, đi vào gần như nghe được tiếng vang của bước chân. Hoắc Kiếm mở cửa xe, khởi động xe, Nghiêm Hạo Thần lại không ngồi vào cạnh anh, mà lách ra đằng sau, ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
Hoắc Kiếm có chút nghi hoặc mà quay đầu lại, Nghiêm Hạo Thần dựa vào tai anh, cười đến tà mị:
“Tắt xe đi.”
Vẻ mặt người kia có chút nghi hoặc, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nghiêm Hạo Thần ngồi xếp bằng ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau, lấy ra đàn ghi-ta mới mua, tùy tay gảy vài cái, âm sắc cùng xúc cảm đều thật tốt, cậu vừa lòng gật gật đầu, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu chuyên tâm mà cúi đầu gảy đàn.
Tiếng hát thanh lệ cùng tiếng đàn ghi-ta trong trẻo lấp đầy không gian nhỏ hẹp.
Toà thành của công chút ngủ trong rừng
Trái táo của công chúa bạch tuyết
Chỉ một nụ hôn của anh
Tất cả ma pháp đều bị phá vỡ
…
Không có ngôn ngữ cơ thể dư thừa, chỉ có làn điệu trôi chảy cùng thanh âm xinh đẹp. Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt người kia trong kính chiếu hậu, vẫn là tầm mắt chăm chú quen thuộc như vậy, cậu rực rỡ cười với kính chiếu hậu, tiếp tục đàn hát.
Hát đến phần sau Hoắc Kiếm xoay đầu lại, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt của anh, cậu biết bên trong rõ ràng có hình dáng của chính mình.
…
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
22 chương
17 chương
64 chương
18 chương
46 chương
9 chương