Edit: Linhlady
Càng Đàm cùng Lãnh Ngạo nghe nói như thế, đồng loạt nhìn về phía Mạc Dung.
Càng Đàm đặt một ngồi xuống bên người Mạc Dung, một tay chống đầu, nhìn qua Mạc Vân Quả, lại nhìn Lãnh Ngạo, cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Lãnh Ngạo tùy ý xoay tròn bút, đạm nhiên: “Có ý gì?”
Mạc Dung lười nhác ngáp một cái nói: “Trong lòng anh không phải rõ ràng rồi sao?”
Lãnh Ngạo nhẹ nhàng nhăn mày lại, cũng không nói thêm câu gì.
Lúc này, Càng Đàm lại nói chen vào một câu: “Xem ra hai người có việc gạt tôi, nhưng mà, vì sao?”
Nói xong câu cuối, ngữ khí anh ta càng trở nên âm u.
Càng Đàm là kẻ thích gây chuyện, chỉ thích xem náo nhiệt không quan tâm có xảy ra đại sự hay không, nhưng việc anh ta không thích nhất, đó là người khác bài xích anh ta ra ngoài cuộc chơi, thứ anh ta muốn, đó là được mọi người chú ý.
Anh ta tò mò, đương nhiên sẽ muốn đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế.
Nhưng đáng tiếc ở chỗ, cả ba người trong văn phòng này không cho anh ta cơ hội đó.
Mạc Vân Quả nhìn Càng Đàm, một đôi ngăm đen cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm anh ta, khiến anh ta có một loại cảm giác, trong đôi mắt này chỉ có mình anh ta.
Trong lòng Càng Đàm run lên, lại có một ít khác thường.
“Vì sao anh thôi miên tôi?” Mạc Vân Quả mở miệng hỏi.
Là do Lãnh Ngạo yêu cầu, hay chỉ đơn thuần muốn thôi miên cô?
Càng Đàm nhếch miệng cười, anh ta xem nhẹ khác thường trong lòng, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên bởi vì thú vị!”
Đúng vậy, bởi vì thú vị, khó được nhìn thấy Mạc Dung ở bên cạnh một cô gái, đương nhiên phải đùa bỡn thật tốt mới được.
Đương nhiên, Càng Đàm không đến đó là, Mạc Vân Quả lại có thể nhanh chóng thoát ra khỏi khống chế của anh ta như vậy.
Nhưng cũng chính vì thế, anh ta lại càng cảm thấu tò mò với Mạc Vân Quả.
Lúc này, Lãnh Ngạo đột ngột mở miệng.
“Tiểu Quả, trở về.
”
Câu này của Lãnh Ngạo mười phần muốn đuổi người về, không thể không khiến Càng Đàm cùng Mạc Dung nhìn về phía hắn.
Mạc Vân Quả đứng lên, cũng không có phản bác cái gì.
Với tình huống hiện tại, cô cũng không thích hợp ở lại nơi này.
Mạc Vân Quả “Ừ” một tiếng, sau đó đi ra ngoài, ba người đều không ngăn cản Mạc Vân Quả rời đi.
Nhưng cả ba tầm mắt đều không rời khỏi Mạc Vân Quả, thẳng đến khi thân ảnh Mạc Vân Quả hoàn toàn biến mất ở trong văn phòng này, ba người mới dời tầm mắt đi.
Sau đó, toàn bộ văn phòng là thiên hạ của cả ba.
So với Mạc Dung và Lãnh Ngạo, Càng Đàm cùng Lãnh Ngạo rõ ràng có quan hệ tốt hơn hẳn.
Nhưng loại này muốn tốt tuyệt đối không phải ý chữ ở bên ngoài, mà là đến từ chính Càng Đàm thích cùng Lãnh Ngạo cùng nhau chơi đùa, hoặc chuẩn xác hơn mà nói, anh ta hy vọng bản thân có nhiều thứ hơn Lãnh Ngạo, tỷ như nói, đứa con gái ngoan ngoãn kia……
Mạc Dung lười biếng thành thói, luôn luôn cũng vô dục vô cầu, Càng Đàm không có ý muốn chơi bời với cậu ta, ở trong mắt Càng Đàm, loại tính tình này của Mạc Dung, hoàn toàn là “Không cầu tiến”!
Sau đó, ba người ở trong văn phòng nố cài chuyện, Mạc Dung cảm thấy không thú vị, tạm biệt đi về trước.
Đến nỗi còn lại hai người nói chuyện gì, chỉ có bản thân hai người biết.
Bên kia, Mạc Vân Quả nhanh chóng về đến biệt thự, đây là nhà của cô cùng Lãnh Ngạo.
Biệt thự không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ, Lãnh Ngạo người này, vẫn có một ít thói ở sạch, nhìn không nổi đồ đạc không sạch sẽ.
Mạc Vân Quả về phòng của mình, trắt cả trong phòng đều lấy màu hồng làm chủ đạo, mười phần là phong cách tiểu công chúa.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương