Edit: Linhlady Trên mảng đại lục Thiên Khải này, linh thảo linh thú vô số kể, mọi người đem chúng nó phân loại thằng từng cấp. Trong đó tối cao nhất, đó là linh thảo linh thú “Thần cấp”. Nhưng mà ở đây phía trên Thần cấp, thật ra còn có một cấp bậc, chỉ là người bình thường không có cách nào biết được, cũng chặt đứt truyền thừa. Nhưng mà, có một truyền thuyết vẫn luôn lưu trên toàn bộ đại lục. Trên đại lục này có một loại hoa thần kỳ, tên là “Ẩn tình hoa”. Không có người nào biết vì sao lại có tên này, cũng không có bất kỳ ai gặp được loại hoa này. Mọi người đều chỉ nghĩ đây là một truyền thuyết, không có ai dành tâm tư đi để ý nó. Nhưng, luôn có mấy người thân phận địa vị cao biết được, đại lục này, có “Ẩn tình hoa” tồn tại, chỉ là, hoa này trăm ngàn năm mới ra một gốc cây, tính tính ngày tháng, hoa này, cũng nên xuất hiện tại đại lục này rồi…… Chỉ cần biết rằng với tình huống này mọi người chỉ trong tối âm thầm vì mục đích của mình mà tìm hiểu, bọn họ thâm nhập vào rừng rậm nguy hiểm, chỉ vì “Ẩn tình hoa”, bọn họ nghĩ, chẳng sợ chỉ có tỷ lệ một phần vạn, bọn họ cũng muốn nếm thử một chút. Về truyền thuyết “Ẩn tình hoa” , các có đủ phiên bản khác nhau. Nhưng mọi người đều minh xác biết đến có một chút, nó có thể khởi tử hồi sinh, hiệu lệnh sở hữu linh thảo linh thú, cũng có thể phá tan gông xiềng, xé rách hư không…… Chỉ một điều trong số đó thôi cũng đủ để cho mọi người động tâm. Nhưng mà, bọn họ lại không biết đó là, “Ẩn tình hoa” dưỡng dục có bao nhiêu khó…… Tô Chi Cảnh xoa xoa bồn ngọc, trong mắt có sự khó hiểu. Tiểu gia hỏa này như thế nào còn không nẩy mầm? Chẳng lẽ tức nhưỡng không đủ? Tô Chi Cảnh nhíu nhíu mi, nghiền nghiền tức nhưỡng, sau đó tùy tay búng búng. Thôi, nẩy mầm sớm quá cũng cô phụ sự chờ mong của mình…… Ừm…… thôi chậm rãi dưỡng đi. Mạc Vân Quả không hề hay biết tâm tư của hắn, nàng bị vây khốn ở thổ nhưỡng, mỗi ngày tiếp xúc chỉ là tức nhưỡng cung cấp cho nàng chỉ là tức giận mà thôi. Mạc Vân Quả cảm thấy có chút kỳ quái, nàng có thể cảm giác được, thân thể của mình, à, cũng chính là hạt giống này, trong cơ thể sức sống đã no đủ, theo lý mà nói, hẳn là có thể nẩy mầm, nàng cũng có cảm giác muốn chui từ dưới đất lên, nhưng giống như thiếu thiếu cái gì đó. Mạc Vân Quả nỗ lực hấp thu sinh cơ bên trong tức nhưỡng, nỗ lực muốn cho mình chui từ dưới đất lên mà nẩy mầm, nhưng mà, cũng không làm gì được…… Mạc Vân Quả:…… Người trong phòng phát sóng trực tiếp nhưng thật ra vẫn luôn là phái lạc quan, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tiểu Quả Quả khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ ~( ̄▽ ̄)~* Bọn họ tin tưởng Mạc Vân Quả như thế, đương nhiên, Mạc Vân Quả cũng không có làm cho bọn họ thất vọng. “Tiểu Quả Quả, ngươi như thế nào còn không nẩy mầm?” “Hắc! Ta đoán tiểu Quả Quả khẳng định muốn ăn no no mới có thể nẩy mầm!” “Không nẩy mầm cũng khá tốt, ha ha ha! Hạt giống tiểu Quả Quả gì đó, làm sao cũng cảm thấy thú vị. ” “Nhưng nếu vẫn không nẩy mầm, không phải không thấy được cảnh tương tác giữa Tô Chi Cảnh và tiểu Quả Quả sao?” “Ha ha! Các ngươi xem biểu cảm của Tô Chi Cảnh kìa, cười chết ba ba!” “Không biết từ đâu cảm thấy Tô Chi Cảnh có chút ai oán……” “Chậc, lại nói tiếp, ta còn ảnh chụp khi hắn là cương thi đấy, hắc hắc, các ngươi ai muốn không?” “( xem thường ) cũng không cần, vẫn là Tô Chi Cảnh hiện tại đẹp mắt hơn ~” “Là một đứa bé đáng yêu đến sau, có ai có thể nói cho tiểu manh biết từng chuyện được không?” “Tới tới tới, tiểu manh ta cùng ngươi nói ~ nói có một ngày……”