Edit: Linhlady “Đột nhiên lại thấy được biểu cảm si hán của Tô Chi Cảnh……” “Lầu trên tin ta đi, không phải một mình ngươi đâu!” “Cho nên, cái tên Tô Chi Cảnh này có ý nghĩ gì không tốt với tiểu Quả Quả nhà ta sao?” “…… Nếu Tô Chi Cảnh thật sự có suy nghĩ gì, ta chỉ có thể nói: Tô Chi Cảnh, ta kính ngươi là điều hán tử!” “Ta cảm thấy các ngươi suy nghĩ nhiều rồi đi? Hiện tại tiểu Quả Quả nhà ta chỉ là một hạt giống ~” “Đúng vậy nha, chỉ cần là người bình thường ai là có ý tưởng gì với tiểu Quả Quả nhà ta được?” “…… Vậy các ngươi cảm thấy, Tô Chi Cảnh bình thường sao?” “Không bình thường. ” “Không bình thường +1” “Không bình thường +2” ………… Tô Chi Cảnh bình thường sao? Mạc Vân Quả cũng tự hỏi mình vấn đề này. Sau đó nàng nghĩ nghĩ, giống như không có gì không bình thường? Mạc Vân Quả rụt rụt thân mình, tuy rằng hiện tại nàng giống như cũng không có thân mình? Làm một hạt giống, làm một hạt giống mà chính bản thân cũng không biết mình là lọai gì, Mạc Vân Quả tỏ vẻ: Ừm…… Cảm giác chôn trong tức nhưỡng thật không sai. Tô Chi Cảnh cũng không biết Mạc Vân Quả giờ phút này đang nghĩ gì, cho dù hiện tại hắn thông thiên cũng không có cách nào giai lưu với một hạt giống không biết nó là thể loại nào. Tô Chi Cảnh vẫn luôn ôm bồn ngọc, có cung nữ muốn giúp hắn ôm, cũng bị hắn phất tay cho lui ra. Sau đó trong cung điện lại có tin truyền ra, chủ nhân có tân sủng mới, đó là ôm bồn ngọc…… Sau đó, trong cung người có rất nhiều noi theo lên, có thể nói là phi thường khôi hài. Đối với việc này Tô Chi Cảnh cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, những ngày tháng gần đây càng ngày càng nhàm chán, khó được náo nhiệt một chút, hắn vẫn có thể chịu đựng. Lúc này, khoảng cách Mạc Vân Quả đi vào thế giới này đã là ba ngày. Trong ba ngày này, có thể nói Mạc Vân Quả vô cùng nhàn nhã. Dù sao nhiệm vụ cũng là Tô Chi Cảnh bình an nuôi nàng, nàng chỉ cần hấp thu ánh mặt trời thật tốt, vụ vẻ lớn lên là được. Ừm…… Ánh mặt trời? Mạc Vân Quả lúc này mới nghĩ đến, nàng giống như không tiếp xúc qua với ánh mặt trời? Bị chôn ở dưới tức nhưỡng Mạc Vân Quả đương nhiên không cảm nhận được ánh mặt trời rồi, bởi vì bị che khuất a ha ha ha ha ha…… Trong ba ngày này, việc Mạc Vân Quả làm nhiều nhất đó là xem phòng phát sóng trực tiếp, mọi người mỗi ngày phát sóng trực tiếp cuộc sống của Tô Chi Cảnh. Cái gì Tô Chi Cảnh hôm nay lại sờ soạng nơi nào, hôm nay lại đi nơi nào, thậm chí cả khi tắm rửa, đều phải bình luận một phen. Đương nhiên, vẫn như cũ bị mosaic…… Tất cả chuyện đó Mạc Vân Quả không thể nào biết được. Nàng chỉ có thể từ phòng phát sóng trực tiếp nhìn mọi người miêu tả mà biết. Cuộc sống mỗi ngày của Tô Chi Cảnh đều có quy luật, đó là sờ sờ bồn ngọc, nghĩ hạt giống khi nào có thể chui từ dưới đất lên, sau đó chính là tắm suối nước nóng linh tinh. Còn việc ăn cơm gì đó, hắn đã đạt đến loại tu vi này, những vật kia không cần thiết. Tô Chi Cảnh cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo lẽ thường mà nói, có tức nhưỡng hạt giống hẳn phải nhanh chóng mọc lên mới đúng, nhưng mà đã qua ba ngày, cũng không thấy một dấu vết nào có ý định mọc lên? Cái tiểu cương thi kỳ quái kia, không biết lại muốn chơi trò gì? Không chỉ một mình Tô Chi Cảnh cảm thấy vậy, ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy kỳ lạ. Trong đó vó mấy người biết được tác dụng của tức nhưỡng, cảm thấy không thể tưởng tượng được. Tiểu Quả Quả lần này cuối cùng là loại đồ chơi kỳ quái gì vậy? Thế mà nằm trong túc nhưỡng ba ngày cũng không có dấu hiệu mọc lên gì!