Edit: Linhlady Đường Nhất Hàng vẫn luôn biết, Mạc Vân Quả cực kỳ ghét cậu, loại ghét mà không có lý do gì, cậu cũng không biết vì sao mình lại bị ghét. Nhưng sau cậu suy nghĩ một chút, trên thế giới này, làm gì có nhiều lý do như vậy? Rất nhiều chuyện, căn bản không cần bất kể lý do gì. Mà vừa lúc cái loại thương tổn không có lý do này, mới khiến người khác càng thêm đau đớn. Giống như Lãnh Thuần bảo vệ Mạc Vân Quả mà không có lý do gì bôi nhọ thương tổn cậu vậy…… Đường Nhất Hàng xiết chặt nắm tay, cụp mi xuống, che dấu cảm xúc trong đáy mắt. Mà bên kia, Lãnh Thuần cũng có chút không dễ chịu. Vì sao người hắn để ý lại bảo vệ Đường Nhất Hàng? Rõ ràng là Đường Nhất Hàng làm cô bị thương không phải sao? Nội tâm Lãnh Thuần cùng Đường Nhất Hàng vô cùng phức tạp, mà Mạc Vân Quả lại ngược lại cực kì thanh thản. Cô trái nhìn Lãnh Thuần, phải nhìn Đường Nhất Hàng, sau đó nói: “Bác sĩ nói ngày mai tôi có thể xuất viện.” Lãnh Thuần nghe giọng nói của cô vang lên mới phục hồi lại tinh thần, hắn sửng sốt, sau đó mới gật đầu nói: “Được, ngày mai anh tới đón em.” “Ừm.” Mạc Vân Quả gật đầu, dừng một chút nói: “Tôi đói bụng.” “Bây giờ anh lập tức đi mua đồ ăn cho em!” Nói xong câu đó, Lãnh Thuần nnhanh chóng đi ra ngoài, chỉ để lại Mạc Vân Quả cùng Đường Nhất Hàng hai mặt nhìn nhau. Mạc Vân Quả:…… Ánh mắt Đường Nhất Hàng phức tạp nhìn Mạc Vân Quả, trầm mặc. Phòng bệnh trong lúc nhất thời trở nên im ắng, bầu không khí dần trở nên xấu hổ. Một lúc lâu sau, Đường Nhất Hàng mở miệng khá vỡ bầu không khí im ắng: “Vì sao?” Vì sao muốn bảo vệ tôi? Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt, từ xoang mũi phát ra một tiếng “Hả?”. Đường Nhất Hàng nuốt nuốt nước miếng nói: “Vì sao cô lại nói không phải do tôi đẩy cô xuống?” “Bởi vì vốn dĩ không phải do anh.” Mạc Vân Quả trả lời, nguyên bản là do nguyên chủ tự thiết kế chuyện này. Mạc Vân Quả cảm thấy có chút đói, thật ra cô cũng không muốn nói chuyện, bất đắc dĩ Đường Nhất Hàng lani mãi rối rắm chuyện này. “Nhưng mà rõ ràng tôi là người đẩy cô xuống.” Đường Nhất Hàng nói ra câu đó. Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả cảm thấy, Đường Nhất Hàng nhất định là một kẻ ngốc, trong nội dung bối cảnh chuyện xưa, rõ ràng là nguyên chủ nắm lấy tay Đường Nhất Hàng rồi tự mình ngã xuống, vì sao Đường Nhất Hàng lại còn muốn nói là hắn tự mình đẩy xuống đây? “Không phải, là tôi tự ngã xuống.” Mạc Vân Quả sờ sờ bụng, cảm giác nó giống như bẹp rồi. Đường Nhất Hàng nhìn động tác của Mạc Vân Quả, ánh mắt lóe lóe, cậu buông nắ vừa nắm chặt ra, thấp giọng “Ừ” một tiếng. Mạc Vân Quả thấy Đường Nhất Hàng không nói chuyện nữa, sau đó cô cũng không có ý muốn nói chuyện gì, phải nói hiện tại cô rất đói đó. Cũng may, hiệu suất làm việc của Lãnh Thuần rất cao. Khi Mạc Vân Quả còn không tới mức đói quá, hắn đã trở lại, đồng thời còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon. Mạc Vân Quả tiếp nhận đống đồ ăn trong tay Lãnh Thuần, bắt đầu ăn uống. Một bên Lãnh Thuần nhìn Mạc Vân Quả ăn ngon miệng như vậy, nuốt nuốt nước miếng, sờ sờ bụng của mình, hình như hắn cũng hơi đói. Đường Nhất Hàng nhìn Mạc Vân Quả trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô có gì đó không giống trước. Trước kia Mạc Vân Quả, cũng sẽ không tham ăn thế này, bởi vì muốn bảo trì dáng người gì đó, chỉ có bảo trì dáng người, mới có thể bắt trái tim đàn ông. Đường Nhất Hàng nhớ rõ, đây là cô từng nói với cậu. Nhưng mà hiện tại…… Đường Nhất Hàng nhìn Mạc Vân Quả, trong lòng nghi ngờ. Chẳng lẽ, sau khi đi vào bệnh viện, con người ta cũng sẽ có sự thay đổi sao? Đường Nhất Hàng còn chưa kịp làm rõ ý nghĩ này, đã bị Lãnh Thuần đáng gãy.