Edit: Linhlady Nói đến thân thể hiện tại Mạc Vân Quả đang bám vào đây, tâm cơ thì thâm trầm, nhưng bên ngoài lại rất thích giả ngốc bạch ngọt. Lấy dáng vẻ “Tôi đáng yêu tôi dễ thương tôi thuần khiết” lừa bịp rất nhiều người, trong đó bao gồm cả nam chủ Lãnh Thuần. Về phần tính cách này của nguyên chủ Mạc Vân Quả cũng không có nhận xét gì, cô chỉ suy nghĩ, làm cô lại đến bệnh viện được? Hình như là nguyên chủ tự thiết kế bản thân, để cho Lãnh Thuần thấy được Đường Nhất Hàng đẩy nguyên chủ từ trên cầu thang xuống? Mạc Vân Quả nhìn chân, chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng gì đến gân cốt. Nhưng ngẫm lại thái độ của Lãnh Thuần, không lẽ trên người mình còn có chỗ nào bị thương? Mạc Vân Quả sờ trái sờ phải, cũng không tìm thấy vết thương nào khác. Mà lúc này, bác sĩ chủ trị của cô vừa vặn đi vào thấy một loạt hành động kia. “Xì, cô đang làm cái gì?” Bác sĩ chủ trị hỏi. “Sờ sờ xem mình còn chỗ nào bị thương không.” Mạc Vân Quả đúng sự thật trả lời. Vị bác sĩ chủ trị kia cười đến càng vui vẻ, nước mắt cũng sắp kìm nén không được. Mạc Vân Quả:…… “Nếu đơn giản như thế đã tìm ra được vết thương, như vậy cần đến bác sĩ làm gì?” Bác sĩ chủ trị nói xong câu kia, cũng ngừng cười. “À.” Mạc Vân Quả chỉ lãnh đạm đáp lại một câu. “Khụ khụ, thôi, thật ra cô cũng không bị thương nghiêm trọng gì, ngày mai có thể xuất viện.” Vị kia nhìn tình huống của Mạc Vân Quả, bói xong câu đó cũng rời đi luôn. Ừm…… Mạc Vân Quả còn có thể nghe thấy tiếng cười của vị bác sĩ chỉ trị kia sau khi ra khỏi phòng bệnh. “Cái tên bác sĩ này có độc 233333333333” “Ha ha! Ta cảm thấy vị bác sĩ chủ trọ này đáng yêu a!” “Ta cũng cảm thấy, thực manh 23333333333” “Nếu đơn giản như thế mà chẩn ra bệnh, thì còn cần bác sĩ làm cái gì? Ha ha ha ha! Cười chết bảo bảo.” “Nội tâm tiểu Quả Quả: Cười chết các ngươi!” “Tiểu Quả Quả nhà ta sẽ không suy nghĩ như vậy, cô ấy sẽ nghĩ là: Cười người chết không đền mạng 233333333” Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả biết ngày mai mình có thể xuất viện, sau đó, không rối rắm vấn đề kia, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ. Không được bao lâu, Lãnh Thuần từ bên ngoài đi vào. “Tiểu Quả, hiện tại em cảm thấy thế nào?” Lãnh Thuần còn chưa tới gần Mạc Vân Quả đã gấp không chờ nổi hỏi, ở phía sau hắn, còn có Đường Nhất Hàng đi theo. “Ừm…… Khá tốt.” Mạc Vân Quả mở to mắt nhìn thoáng qua Lãnh Thuần nói. Lãnh Thuần lập tức liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đó là quay đầu quát lớn với Đường Nhất Hàng. “May mắn lần này tiểu Quả không có việc gì, nói cách khác……” Lãnh Thuần âm lãnh cười một tiếng, ánh mắt khi nhìn Đường Nhất Hàng hoàn toàn không có ý tốt. Đường Nhất Hàng nhéo nhéo nắm tay, sau đó lại chậm rãi buông ra, bờ môi của cậu giật giật, nhưng sau đó vẫn không nói câu nào. Lãnh Thuần cực kỳ bất mãn với thái độ trầm mặc của Đường Nhất Hàng, hắn gần như nhịn không được muốn đi lên tẩn cậu một trận. Cũng may, lúc này Mạc Vân Quả nói chuyện. “Chuyện không liên quan đến anh ta.” Ừ…… Tất cả đều do nguyên chủ thiết kế. Lãnh Thuần nghe được lời này, không thể tin tưởng nhìn Mạc Vân Quả. “Tiểu Quả, đến lúc này, em vẫn muốn bảo vệ cậu ta? Anh tận mắt nhìn thấy em……” “Không phải.” Mạc Vân Quả đánh gãy lời Lãnh Thuần đang nói dở. Lãnh Thuần sửng sốt, hít sâu một hơi, nhéo nhéo nắm tay, đè nặng giọng nói nói: “Được, tiểu Quả nói cái gì chính là cái đó.” Ánh mắt Đường Nhất Hàng không rõ nhìn thoáng qua nằm Mạc Vân Quả đang nằm trên giường, không biết lúc này cô lại muốn chơi đùa kiểu gì.