Edit: Linhlady Cuối cùng, Tần Du vẫn không thể ở trên người Mạc Vân Quả tìm được cảm giác về sự ưu việt, thậm chí còn ẩn ẩn hỗn loạn một tia buồn bực. Không có biện pháp, bất kể nàng ấy nói cái gì, phản ứng của Mạc Vân Quả luôn là “Ừ” linh tinh, quả thật làm nàng ấy lực bất tòng tâm. Sau khi Tần Du biết được mục đích của Mạc Vân Quả, dùng tài ăn nói của mình dời đề tài đi, đương nhiên, điểm này, Mạc Vân Quả không nhận thấy được. Tần Du cho rằng, Mạc Vân Quả sẽ không nói lại chuyện tìm nàng ấy về nữa. Nhưng mà trong lòng Mạc Vân Quả chỉ có nhiệm.vụ của nàng, đối với chuyện Tần Du âm thầm nói sang chuyện khác, nàng tuy rằng không có cảm giác gì, nhưng cuối cùng cũng không quên nhiệm vụ của mình. “Hắn đang tìm ngươi.” Mạc Vân Quả nhàn nhạt phun ra một câu, thành công làm Tần Du đang cười tủm tỉm biểu cảm lập tức cứng lại. “Hừ!” Tần Du từ xoang mũi trung phát ra một tiếng hừ lạnh, “Để cho hắn tìm đi thôi!” Mạc Vân Quả:…… “Quốc sư đại nhân à ~ ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện được không ~” Tần Du sửa sang lại biển cảm của bản thân tiếp tục cười tủm tỉm nói. “Hả?” Mạc Vân Quả nhìn Tần Du, chờ  nàng ất tiếp tục nói tiếp. “Ngươi không cần nhúng tay vào chuyện này, để cho bản thân hắn tự đi tìm ta! Hừ! Nhiều năm trôi qua như vậy, mới biết được tới tìm ta, ta thế nào cũng phải làm hắn ăn chút đau khổ!” “À.” Mạc Vân Quả rất muốn nói, thật ra là nàng nói Mộ Dung Tuyệt tìm nàng ấy, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy nếu nàng nói ra những lời này hậu quả sẽ thật nghiêm trọng. “Oa! Tâm nữ nhân, như kim mò đáy bể!” “Ai, các ngươi nói thế gian này si nam oán nữ lại hà tất phải làm như vậy?” “Đúng vậy, rõ ràng trong lòng để ý muốn chết, lại còn muốn giả bộ dáng vẻ ta không thèn để ý.” “Người à, thật là một loại sinh vật kỳ quái.” “May mắn ta không phải người, làm một thần thú, suy nghĩ của chúng ta chính là một chữ ‘ làm ’!” “Luôn cảm thấy phong cách của lầu trên lại bắt đầu biến bẩn 2333333333333” “Lầu trên lại bắt đầu nói chuyện bừa bãi cái gì vậy!” “Ha ha ha ha! Người thành thật à 233333333” Phòng phát sóng trực tiếp một trận hoan thanh tiếu ngữ*, làm chủ bá Mạc Vân Quả lại là không có như vậy vui vẻ. *Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng Tần Du nhìn Mạc Vân Quả phản ứng lãnh đạm, trực tiếp đứng lên, lấy sét đánh không kịp bưng hai tay nhéo nhéo khuôn mặt Mạc Vân Quả, sau đó nhanh chóng thu trở về. Mạc Vân Quả: Đây là đùa giỡn sao? “Vậy nói như vậy đi.” Tần Du vỗ vỗ tay, như là không có việc gì nói. “Ừ……” Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nói tiếp, “Bảy ngày.” “Cái gì?” Tần Du trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. “Trong vòn bảy ngày, ta không nói cho hắn.” Mạc Vân Quả giải thích. Tần Du:…… Ha hả! Tần Du giật giật khóe miệng, hung hăng nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, nhưng mà không hề có lực uy hiếp. “Thật sự?” Tần Du nhướng mày hỏi. “Ừ.” Tần Du:…… Thật muốn bóp chết nàng! Tần Du tuy rằng kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ tự phụ, đối phó với bá tánh tín ngưỡng quốc sư hiển nhiên là lựa chọn không sáng suốt. Huống hồ, cho Mộ Dung Tuyệt thời gian bảy ngày, ngẫm lại cũng đủ rồi. Nếu hắn thật có lòng tìm mình, tự nhiên có thể tìm được. Nếu không để tâm, Tần Du tỏ vẻ: Ha hả! “Được!” Tần Du lập tức đánh nhịp đáp ứng. Mạc Vân Quả thấy Tần Du đòng ý, gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tần Du bĩu môi, nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, nói thầm một câu “Phúc hắc”, bị Mạc Vân Quả có lỗ tai rất thính vừa vặn nghe được. Mạc Vân Quả: Phúc hắc là cái gì? Có thể ăn sao?