Edit: Linhlady
“Nữ nhân kia chỉ sợ là sợ ta làm hại ngươi, cho nên mới để lại một cái dấu vết như vậy, ừm…… Nàng thật đối xử với ngươi rất tốt.” Tần Du nhàn nhạt nói, lúc ánh mắt đảo qua bả vai Mạc Vân Quả hơi lóe lóe.
“Ừ, nàng ấy rất sùng bái quốc sư.” Mạc Vân Quả hiếm khi nói một câu dài thay từ “Ừ”.
Tần Du nghe được lời này sửng sốt, sau đó trên dưới đánh giá Mạc Vân Quả nói: “Đừng nói, nàng căn bản không nhận ra ngươi, chẳng lẽ, ngươi ở trước mặt nàng tự khen chính mình?”
Mạc Vân Quả:……
“Ha ha ha ha! Vấn đề này hỏi quả thật tốt quá!”
“Tưởng tượng một chút, biểu cảm khi tiểu Quả Quả nhà ta tự khen bản thân, ừm…… Nhất định vô cùng xuất sắc!”
“Tiểu Quả Quả: Quốc sư đại nhân anh minh thần võ đa mưu túc trí lực lớn vô cùng ha ha ha ha ha ha!”
“Lầu trên tâm tư của tiểu Quả Quả nhà ta là để cho ngươi tấu hài đấy à~”
“Tấm tắc, nữ nhân này cũng có tài 2333333333”
“Ha ha ha! Cười chết ba ba!”
“Nhưng mà quả thật Tần Du rất lợi hại.”
“Cũng phải, cũng không nhìn xem nàng là nữ nhân ai coi trọng ( mặt kiêu ngạo)”
“…… Lầu trên cáu bẩn*!”
*Cáu bẩn: Dơ bẩn, bẩn thỉu
Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi khen ngợi vấn đề Tần Du hỏi ra, còn không phải sao, ngay cả tiểu Quả Quả cũng không biết trả lời như thế nào?
Nhưng mà trên thực tế, Mạc Vân Quả thật ra không cảm thấy có cái gì khó xử.
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Không có.”
“Tấm tắc, vậy kỳ quái, sao nàng ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy?” Tần Du tò mò hỏi.
“Ừ……” Mạc Vân Quả suy nghĩ một chút mới nói nói, “Đại khái, là cảm thấy ta quấy rầy đến nàng ấy ngắm mỹ nam đi.”
Tần Du:……
Trong nháy mắt Tần Du có chút đứng hình, nhưng ngay sau đó tưởng tượng, hôm nay hình như là ngày hoa khôi đại chiến, y theo tính nết của nữ nhân kia, nhất định sẽ dồn sức hét to ở đại đường.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, xem ra lời quốc sư nói dường như cũng có vài phần đạo lý…… Cái quỷ á!
Tần Du quyết định không đi rối rắm vấn đề này, hiện tại nàng ấy thật cao hứng, còn cao hứng hơn việc đi thể hiện bản thân.
“Ta rất lợi hại phải không?” Tần Du cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không cảm thấy hỏi người khác thẳng thừng như vậy có gì không hợp lý.
“Ừ.” Mạc Vân Quả thành thật gật đầu, đúng là có chỗ lợi hại.
Tần Du gật đầu, lại nhấp một miếng trà nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Ta chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày như thế ( nhãn dán tiểu Quả Quả chuyên dụng)”
“Cái cô Tần Du này, chậc chậc, là đồ ăn của ta!”
“Tiểu Quả Quả tiểu Quả Quả ~ ta có phải rất lợi hại không!”
“Ta cảm thấy tiểu Quả Quả lúc này hẳn là hỏi như vậy: Ta có phải rất manh không?”
“Không không không, tiểu Quả Quả hẳn là hỏi: Ta có phải rất béo không! ( đến nay vẫn như cũ nhớ rõ sự mê muội với béo Quả Quả tiểu ~)”
“Ta cảm thấy tiểu Quả Quả hẳn là hỏi: Ta có phải sức lực rất lớn phải không!”
“Tiểu Quả Quả: Tin hay không ta dùng một ngón tay chọc chết ngươi!”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói không ngừng, tay phải chống cằm, nhìn Tần Du hỏi: “Ta có phải rất lợi hại hay không?”
Tần Du:……
“Ngươi lợi hại ngươi lợi hại ngươi lợi hại nhất!” Tần Du âm thầm trợn trắng mắt nói.
Nàng ấy cảm thấy mình nhìn lầm Mạc Vân Quả rồi, nơi nào nhìn ra nàng là người ngoan ngoãn? Rõ ràng chính là một kẻ phúc hắc! Hừ! Còn biết ăn miếng trả miếng!
Dù vậy, Tần Du không thể không thừa nhận, quốc sư rất lợi hại.
Nàng ấy còn nhớ rõ hai tháng trước, nàng ấy ẩn giấu ở trong đám người, nhìn đến nàng ấy cầu mưa, một khắc kia khi nhìn từng giọt mưa rơi xuống, từ sâu trong nội tâm nàng ấy cảm thấy, quốc sư đại nhân, thật không hổ là quốc sư đại nhân.
Lúc ấy quốc sư đại nhân, thật sự là đẹp tới nổi không giống phàm nhân……
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương