Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả thấy Mộ Dung Tuyệt không nói gì, chọc chọc cánh tay hắn.
Mộ Dung Tuyệt chỉ cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn lịch liệt, hắn nhe răng, từ niệm tưởng hồi thần lại.
“Quốc sư?”
Mộ Dung Tuyệt khó hiểu nhìn Mạc Vân Quả.
“Ai?” Mạc Vân Quả lại lần nữa hỏi.
Mộ Dung Tuyệt nhấp miệng, hiển nhiên không nghĩ trả lời vấn đề này.
Hắn cau mày lại, đôi mày kiếm kia nhìn qua cũng mất vài phần sáng rọi.
“Một nữ nhân.” Hắn đè thấp giọng nói.
Mạc Vân Quả:……
“Phốc ha ha ha! Những lời này không ngờ chọc đúng điểm cười của ta!”
“Người ngươi thích là ai? Ừm…… Một nữ nhân! Câu trả lời này, thật không dám khen!”
“Ít nhất câu này cũng chứng minh người ta thích khác giới nha!”
“Ai, ý niệm này, người thích đại khái là một nữ nhân.”
“Câu trả lời này tôi cho điểm tối đa 233333333333”
“Ai?” Mạc Vân Quả tiếp tục hỏi.
Mộ Dung Tuyệt cau mày hỏi: “Đáp án này, rất quan trọng sao?”
“Đúng!” Mạc Vân Quả vẫn kiên định như cũ.
Mộ Dung Tuyệt hít sâu một hơi, cũng không có nói thẳng ra tên người kia, mà nói về một chuyện xưa.
“Ở khi ta mười lăm tuổi, phụ hoàng qua đời, ta bị đẩy lên vị trí tân hoàng.”
“Lúc ấy ta cũng vô cùng mê man, thiên hạ rộng lớn này, tất cả đều nằm trong khống chế của ta, nhưng ta lại cảm thấy trống rỗng, quyền lợi trong tay ta, một bàn tay trắng trống rỗng.”
“Ta không quan tâm đến chính sự, cũng mặc kệ phía dưới quần thần hai lòng, việc mỗi ngày ta thích làm nhất, đó là đến bãi săn phía sau hoàng cung, đi đâu vào trong tới một hồ thiên nhiên tắm, đó là thời khắc ta cảm thấy vui vẻ nhất.”
“Mà có một ngày, ngoài ý muốn có một nữ nhân xông đến, đó pà lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.”
“Ta không hỏi nàng vì sao lại xuất hiện ở nơi đó, nàng cũng không biết thân phận của ta.”
“Ta cùng nàng từ lúc bắt đầu đã có đủ loại hiểu lầm dần dần trở nên có tình cảm, nàng dạy ta rất nhiều, phải có tránh nhiệm với bách tính với thiên hạ, mà chuyện quan trọng nhất nàng dạy cho ta.”
“Ta ý thức được, ta yêu nàng, ta muốn cưới nàng làm hoàng hậu.”
“Một ngày kia, ta chuẩn bị thẳng thắn nói ra thân phận của ta, nàng đột nhiên làm ta hôn mê.”
“Trong lúc ta hôn mê, dường ngư ta đã mơ thấy một giấc mộng, một giấc mộng thật đẹp, nhưng mà sau khi ta tỉnh lại, nàng ấy đã biến mất, vĩnh viễn không gặp lại……”
Mộ Dung Tuyệt khi nói chuyện này, toàn bộ quá trình đều dùng “Ta”, mà không phải “Trẫm”.
Mạc Vân Quả không hiểu tâm tình phức tạp của Mộ Dung Tuyệt, nàng nghe xong toàn bộ chuyện xưa, chỉ có một vấn đề.
“Nàng ở đâu?”
Mộ Dung Tuyệt:……
Bị Mạc Vân Quả hỏi câu kia, tâm tình bi thương vừa rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh!
Mộ Dung Tuyệt giạt giật khóe miệng, lắc đầu nói: “Trẫm không biết.”
“Tìm!” Mạc Vân Quả trực tiếp đơn giản nói ra.
Mộ Dung Tuyệt:……
“Quốc sư, chuyện này rất quan trọng sao?” Mộ Dung Tuyệt hỏi.
“Đúng!” Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ thật sự rất quan trọng!
Tương đương với nhiệm vụ của cô, đương nhiên rất quan trọng!
Mộ Dung Tuyệt một chút cũng không có hoài nghi lời Mạc Vân Quả nói, hắn nói thẳng: “Nhưng mà trẫm không biết nàng ấy tên là gì, cũng không biết nàng ấy là người ở nơi nào, căn bản không biết từ nơi nào có thể tìm được nàng ấy.”
“Diện mạo!” Mạc Vân Quả nhìn thẳng Mộ Dung Tuyệt nói.
Mộ Dung Tuyệt lập tức hiểu được ý nàng muốn nói, hắn liên tục gật đầu nói: “Trẫm nhớ rõ dáng vẻ của nàng ấy, trẫm có bức họa của nàng ấy.”
Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, vươn tay trực tiếp nói với Mộ Dung Tuyệt: “Cho ta.”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương