Edit: Linhlady Lăng Khanh An đối xử hung ác với người khác, với bản thân càng ác hơn nữa. Hắn lấy lừa gạt người khác làm vui, lấy lừa gạt chính mình để bảo vệ bản thân. Từ khi Lăng Khanh An “Nhận thức” được Mạc Vân Quả là người không có ánh mắt đến nay, cảm thấy toàn bộ thế giới đều bắt đầu tốt đẹp lên. Thế giới này, cuộc sống của hắn, vốn dĩ là như vậy. Lăng Khanh An cười tủm tỉm nhìn Mạc Vân Quả, đối với hành động của Mạc Vân Quả cũng không giận, dù sao người phụ nữ này cũng không có ánh mắt, còn chưa khoẻ hẳn đã xuất viện gì đó, hắn mới sẽ không cảm thấy có lỗi gì đâu. Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, thấy hắn hiện tại trạng thái có chút quái quái, nhưng lại không thể nói quái ở đâu. Mạc Vân Quả cũng không nói gì thêm, lập tức về phòng. Lăng Khanh An nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, ánh mắt lóe lóe, lại không nói cái gì. Trở lại phòng, Mạc Vân Quả bớt thời giờ nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, lại phát hiện bên trong tựa hồ lại ở thảo luận đề tài kỳ quái gì đó. “Ai? Cái tên Lăng Khanh An kia có phải choáng váng hay không?” “Chẳng lẽ bị người khác xuyên vào?” “Cũng không phải không có khả năng đó, dù sao hiện tại những người phía trên đều thích làm gì đó.” “Hắc, huynh đệ, những lời này cũng không nên nói bậy.” “Hằng ngày thổ lộ tiểu Quả Quả ~ thân thân thân ~” “Ai, tiểu Quả Quả một nữa nội dung giấc mơ, tâm ta thật đau, hu hu hu hu……” “Ta không chỉ có đau lòng, toàn thân đều đau, hu hu hu……” “Lầu trên ta đưa ngươi một châm ngôn hợp bát tự: Bảo trọng thân thể, thích hợp ‘ vận động ’ á!” “……Lầu trên đừng tưởng rằng ta nghe không hiểu ý tứ tiềm tàng ngươi muốn nói!” “Ô ô ô…… Cái xe này bảo bảo tỏ vẻ không lên ~” “Ngươi không lên ta lên, cái xe xe, vì kính ta lên trước!” “Xe là ai? Các ngươi cư nhiên muốn thượng hắn 2333333333” “Ngượng ngùng, tại hạ tên là xe ( đôi mắt sáng lên) đến đây đi! Các bảo bối!” “( nôn mửa) ( nôn mửa) ( nôn mửa)” Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả chỉ nhìn lướt qua phòng phát sóng trực tiếp, cũng không xem nhiều liền đi rửa mặt. Chờ đến khi đi ra, phòng phát sóng trực tiếp vẫn như cũ nói chêm chọc cười, thật náo nhiệt. Ừm…… Phòng phát sóng trực tiếp dường như lúc nào cũng náo nhiệt. Dùn gì cũng có nhiều người như vậy, một người nói một câu cũng có rất nhiều. Mạc Vân Quả cũng không suy nghĩ nhiều, cô nằm ở trên giường, nỗ lực nhớ lại cảnh trong mơ. Nhưng bất kể nghĩ thế nào cũng chỉ nhớ được trong mơ có một người đàn ông, còn dáng vẻ người kia trông như thế nào, hắn đã làm cái gì, lại nghĩ không ra. Bên kia, Lăng Khanh An ở trong phòng của mình, nhìn bộ《 bá đạo tổng tài muốn bạch bạch 》, khóe miệng hắn hết giặt rồi lại giật. Hắn đọc cực nhanh, nháy mắt, lâkt qua một tờ. Lăng Khanh An sau khi đọc xong, trong đầu chỉ có một ý tưởng: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ! Lúc này, đêm dần dần khuya. Lăng Khanh An duỗi eo một cái, đóng máy tính, đem đủ các loại tạp niệm trong đầu ném ra ngoài, lúc này mới đi tắm rửa. Tắm rửa xong, không có việc gì nhưng khiến hắn không thể tránh khỏi nghĩ tới Mạc Vân Quả. Đều nói cảnh giới cao nhất của gạt người đơn giản là lừa bản thân, khi bản thân đều cho rằng đó là thật sự, tự nhiên cũng có thể đủ phân lượng để lừa người khác. Lăng Khanh An xem như là cao thủ lừa người, lừa được bản thân xong, hắn càng thuận buồm xuôi gió. Vô số lần trong quá khứ, hắn đều lừa bản thân rất nhiều đồ vật. Tỷ như dưỡng mẫu của hắn, cũng chính là nguyên chủ thật ra rất yêu hắn, tỷ như hắn từ cao trung thôi học không phải bởi vì bị bài xích mà là bởi vì hắn quá ưu tú, tỷ như hắn thích cười chỉ là bởi vì hắn tính cách rộng rãi…… Lăng Khanh An vẫn luôn lừa chính mình, bởi vì như vậy, hắn mới có thể bảo vệ mình thật tốt, nhưng lúc này, giống như có chỗ nào lệch khỏi quỹ đạo……