Edit: Linhlady Trước khi tới phòng bệnh Lăng Khanh An đã ăn rồi, nhưng khi nhìn dáng vẻ khi ăn của Mạc Vân Quả, đột nhiên hắn lại cảm thấy đói bụng…… Lăng Khanh An nuốt nuốt nước miếng, quay đầu đi không nhìn Mạc Vân Quả. Mạc Vân Quả cũng không để ý động tác nhỏ của Lăng Khanh An, cái cô để ý chính là các loại đồ ăn thơm ngào ngạt trong tay! Lúc Mạc Vân Quả ăn xong, Lăng Khanh An mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ừm…… Cuối cùng không còn cảm giác đói bụng…… Mới là lạ! Mạc Vân Quả cũng không muốn nằm ở bệnh viện lâu, sau khi ăn xong, cô sờ sờ bụng mình, sau đó nhìn Lăng Khanh An nói: “ Tôi khoẻ rồi, có thể xuất viện.” Lăng Khanh An: Ha hả! “Được hay không không phải do cô định đoạt.” Ngữ khí của Lăng Khanh An có chút không tốt, người này, thật đúng là ăn không còn một mảnh, cũng không biết để lại cho hắn một chút! Hừ ╭(╯^╰)╮ “À.” Mạc Vân Quả chỉ à một tiếng, cũng không có độc tác gì khác. Lăng Khanh An vừa lòng gật đầu, sờ sờ đầu Mạc Vân Quả nói: “Tôi còn có việc, đi trước.” “Ừ.” Lăng Khanh An biết cô không thể nào nói chuyện nhẹ nhành, cũng không bắt buộc, hắn cầm lấy hộp đồ ăn, liền rời đi, ừm…… Hắn thật sự còn có việc, tỷ như hiện tại có nhu cầu cấp bách đi WC gì đó. Lăng Khanh An cho rằng Mạc Vân Quả thật sự sẽ ngoan ngoãn ở bệnh viện, chờ đến khi cô thực sự khoẻ mạnh, hắn sẽ đón cô về nhà. Nhưng mà khi hắn về đến nhà, hắn mới biết được, mình sai rồi vẫn là mười phần sai! Mạc Vân Quả còn về sớm hơn Lăng Khanh An một bước, chân trước cô mới vừa về nhà, Lăng Khanh An sau đó đã trở lại. Lăng Khanh An nhìn Mạc Vân Quả ngồi ở trên sô pha, giật giật khóe miệng nói: “ Làm sao lại xuất viện?” “Quý.” Mạc Vân Quả trả lời. Lăng Khanh An: Ha hả! Lăng Khanh An cảm thấy, tuy rằng Mạc Vân Quả thoạt nhìn băng băng lãnh lãnh, dáng vẻ bất cận nhân tình, nhưng trên thực tế, người này nhất định là không có ánh mắt! Lăng Khanh An cảm thấy, những cảm giác hưng phấn không thể hiểu được trước kia của mình quả thật là cho chó ăn, hắn còn tưởng rằng cô độc đáo, lại không nghĩ đến…… ừm, tốt thôi, từ trình độ nào đó mà nói, cô quả thật là độc đáo. Dù sao trên thế giới này, người không có ánh mắt giống cô không nhiều lắm. Đến nỗi vì sao Lăng Khanh An lại nghĩ như vậy, hoàn toàn là bị Mạc Vân Quả kích thích. Trong lúc Mạc Vân Quả còn hôn mê, Lăng Khanh An nghiêm túc nghỉ lại bản thân. Khi biết Mạc Vân Quả không phải nguyên chủ, hắn hứng thú cực kỳ nồng hậu. Chuyện bám vào người này, thế giới này không phải không có, nhưng rất ít người sẽ bám vào một người bình thường đến vậy, hơn nữa, người có được loại năng lực này cực nhỏ, mà hắn, là một trong số đó. Vốn dĩ Lăng Khanh An cho rằng, Mạc Vân Quả là vì hắn mới bám vào người, nhưng mà sau đó lại chứng minh dường như không phải vì vậy. Lăng Khanh An cực kì hứng thú với mục đích của Mạc Vân Quả, cho nên hắn thử cô, thường thường đùa giỡn cô. Tuy rằng đại đa số thời điểm hắn đều bị phản ứng của cô khiến cho cạn lời, nhưng mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn rất vui vẻ. Thẳng đến khi Mạc Vân Quả phát sốt hôn mê, Lăng Khanh An mới bừng tỉnh ý thức được, có thứ gì đó không giống nhau. Hắn ý thức được, hắn ở trước mặt người này dần lộ nội tâm, đối với một người lấy lời nói dối gạt người khác làm niềm vui mà nói, đây thực sự là một vấn đề nguy hiểm. Vì thế, hắn nói cho chính mình, hoặc là nói, hắn lừa gạt thậm chí là tê liệt bản thân, Mạc Vân Quả tốt đẹp như vậy xuẩn manh như vậy nguyên nhân cuối cùng, chính là cô không có ánh mắt! Tưởng tượng như vậy, ừm…… Cảm thấy tâm lý thông thuận hơn nhiều.