Edit: Linhlady Bạch Khởi Nhiên hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Quả Nhi vẫn khẩu thị tâm phi như vậy.” Khúc Kiêm nghe thế hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Người nào đó trước sau như một vẫn mặt dày như thế.” Bạch Khởi Nhiên mặt lập tức đen mặt, hắn ta cũng không quản chuyện khác, lập tức đi đến bên người Mạc Vân Quả, bắt lấy cổ tay cô, muốn kéo cô đi. Mạc Vân Quả thuận thế đứng lên, sau đó nhẹ nhàng…… Thật sự chỉ là nhẹ nhàng bắt được cánh tay của Bạch Khởi Nhiên. Sau đó liền nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, hiển nhiên cánh tay của Bạch Khởi Nhiên bị gãy. Bàn tay đang kéo cổ tay Mạc Vân Quả cũng buông lỏng ra, Bạch Khởi Nhiên kêu to vài tiếng, há mồm liền bắt đầu mắng Mạc Vân Quả. “Cô đồ thối tha này……” Lời nói còn không nói xong, liền trực tiếp bị Mạc Vân Quả “Nhẹ nhàng” đẩy, Bạch Khởi Nhiên lập tức ngã xuống trên đất, cả người thất thanh kêu đau. “Cô…… Cô…… Cô……” Bạch Khởi Nhiên dùng một tay khác chỉ vào Mạc Vân Quả, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Mạc Vân Quả thấy Bạch Khởi Nhiên còn chỉ vào cô, biết dùng ngón tay chỉ vào người khác là hành vi không lễ phép. Cô nhẹ nhàng nhấc chân lên, một chân chuẩn xác không hề lầm dẫm lên đầu gối, lại nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, thanh âm kia rõ ràng là tiếng xương cốt vỡ vụn. Lần này, Bạch Khởi Nhiên đang có chút oán hận hoàn toàn biến thành sợ hãi. Hắn ta không nghĩ tới, lúc này mới chỉ trôi qua một tháng, Mạc Vân Quả đã trở nên bạo lực như thế. Bạch Khởi Nhiên run run rẩy rẩy buông tay, sau đó lợi dụng cái mông dịch dịch về phía sau, chỉ mong cách xa cô một chút. Mạc Vân Quả thấy Bạch Khởi Nhiên làm như vậy, lại nhẹ nhàng nhấc chân, đặt ở trên chân Bạch Khởi Nhiên, ngăn cản động tác tiếp tục lui về phía sau của hắn ta. “Cô…… Cô…… Cô……” Bạch Khởi Nhiên nửa ngày đều không nói hoàn chỉnh được một câu, toàn bộ thân thể hắn ta run rẩy không ngừng, đau đớn cùng sợ hãi đan xen, làm hắn ta không cách nào suy nghĩ. Bản năng sợ hãi bủa vây trong lòng, sợ hãi hiện lên khiến khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt bất lực. Lúc này, căn phòng tươi mát đột nhiên bị một mùi vị hôi thối thay thế. Khúc Viêm nhẹ nhàng nhăn nhăn mày, nhìn thoáng qua hạ bộ Bạch Khởi Nhiên, nơi đó, đã là ướt dầm dề một mảnh. Trong mắt Khúc Viêm xẹt qua một tia châm chọc, đồng thời duỗi tay đem Mạc Vân Quả kéo đến trong lòng ngực mình. Tiểu Quả Quả của hắn, cũng không thể bị loại đàn ông này làm ô nhiễm. Bạch Khởi Nhiên thấy Mạc Vân Quả cách xa hắn ta một đoạn, lúc này mới thoáng yên lòng. Hắn ta cúi đầu nhìn hạ bộ ẩm ướt, vốn dĩ sợ hãi liền chuyển hóa thành căm hận. Chính là người phụ nữ này! Người phụ nữ đáng chết này! Bạch Khởi Nhiên là người coi trọng mặt mũi, làm sao hắn ta làm sao có thể thừa nhận bản thâm bị một cô gái doạ sợ tới mức tiểu ra quần! Bạch Khởi Nhiên muốn đứng lên, mắng Mạc Vân Quả một trận, lại phát hiện hắn ta căn bản là đứng dậy không nổi. Thứ nhất một bên xương bánh chè của hắn ta đã nát, thứ hai là, hắn quá mức với sợ hãi, chân đã hoàn toàn mềm. Đứng dậy không nổi cũng không có quan hệ, Bạch Khởi Nhiên trực tiếp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên phía hai người Mạc Vân Quả cùng Khúc Viêm, bắt đầu mắng. “Mẹ.! Cư nhiên dám bẻ tay dẫm chân lão tử, lão tử đánh không chết ngươi!” “Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ muốn một ngàn vạn, hiện tại, không có một trăm triệu đừng mong tôi bỏ qua cho các người.” “Chờ tôi ra ngoài rồi, nhất định phải đi cáo các người! Cáo chết các người!” “Các người phải đi ngồi tù! A a a a a a a! Gian phu dâm phụ!” Khúc Viêm:…… Ha hả, cho ngươi một trăm lá gan, cứ việc đi báo án!