Edit: Linhlady “Đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho nguyên chủ, thế mà lại gặp một tên tra nam!” “ Đúng vậy, đúng vậy!” “Hoàn toàn không thể lý giải mạch não của người đàn ông này! Còn phí tổn thất thanh xuân, ta phi!” “Ta nhớ rõ nguyên chủ có mua cho hắn nhà ở xe cộ linh tinh đi? Hắn thế mà còn không biết đủ?” “Người tham lam luôn không có chừng mực.” Nói thật ra, một ngàn vạn đối với gia tộc Mạc Vân Quả không tính là nhiều, nhưng đối với Bạch Khởi Nhiên mà nói đã là rất nhiều. Thật ra, hắn ta cũng không biết gia tộc Mạc Vân Quả có bao nhiêu tiền, dù sao mục tiêu kia có cả đời hắn ta cũng không đạt được. Bạch Khởi Nhiên híp mắt, đôi mắt vốn đã không to càng thêm nhỏ. Hắn ta vẫn gõ bàn theo quy luật, trên mặt mang theo một tia cao ngạo, cái loại làm vẻ ta đây này, thật giống như đang nói tôi lấy của cô một ngày vạn đã cho cô mặt mũi rồi. Khúc Viêm lại bị một đống ngôn luận của Bạch Khởi Nhiên chọc đến tức cười, hắn tuy rằng duyệt vô số người, nhưng thật ra lần đầu tiên gặp một người biến tướng chuyện làm tiền thành hợp tình hợp lý đến vậy. Đúng vậy, ở trong mắt Khúc Viêm, một đống lời nói của Bạch Khởi Nhiên cũng chỉ là đòi tiền! Mạc Vân Quả nghe Bạch Khởi Nhiên nói chuyện xong, cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Khúc Viêm ngồi xuống. Bạch khởi nhiên nhìn động tác của Mạc Vân Quả, trong lòng càng thêm sinh khí, đồng thời oán hận đến quay cuồng, khiến cả người hắn ta càng thêm âm u. Mà trong lòng cảm xúc không cam lòng, oán hận từ từ dâng lên, khiến hắn ta không đủ tỉnh táo để giữ miệng. “Như thế nào? Khúc đại tổng tài, tư vị của Mạc tiểu thư thế nào?” Nói tới đây, Bạch Khởi Nhiên làm ra vẻ hưởng thụ, giống như hồi tưởng lại “Tư vị” nào đó, nhưng mà trên thực tế, hắn ta căn bản là không có chạm qua cô, kéo kéo tay nửa ngày mới vẽ ra được một nét mực. Khúc Viêm:…… Đương nhiên Khúc Viêm biết Mạc Vân Quả vẫn như cũ hoàn bích chi thân, hắn nhìn Bạch Khởi Nhiên, làm sao cũng thấy kỳ ba. Bạch Khởi Nhiên còn hồn nhiên không biết lời nói dối của mình đã bị chọc thủng, lại còn mạnh miệng nói tiếp. “Ai nha, vòng eo mềm mại kia, biểu tình mất hồn kia, còn vị trí căng chặt kia……” Lời còn chưa nói xong, mặt hắn ta đã bị một cái ly đập qua, Khúc Viêm bình tĩnh xoa xoa tay nói: “Tiếp theo, sẽ không may mắn như vậy.” Bạch Khởi Nhiên khẽ cắn môi, hắn ta sờ sờ khuôn mặt của mình, hắn ta còn muốn dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm đấy! Bạch Khởi Nhiên phẫn hận trừng mắt nhìn Khúc Viêm, lại nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả nói: “Tôi đổi ý rồi, tôi muốn mang cô ấy đi.” “Dựa vào cái gì?” Khúc Viêm tức đến buồn cười nói. Bạch Khởi Nhiên ngạo nghễ ngẩng đầu nói: “Chỉ bằng việc cô ấy yêu tôi!” Cũng không biết Bạch Khởi Nhiên nghĩ như thế nào, rõ ràng vừa rồi còn nói hắn ta không cần Mạc Vân Quả, sau một hồi lại nói Mạc Vân Quả yêu hắn ta, hắn ta nhất định phải mang cô đi. “ Chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm phá hỏng một đôi uyên ương sao?” Bạch Khởi Nhiên nhướng mày nhìn Khúc Viêm, một bộ anh không cho tôi mang cô ấy đi anh sẽ bị trời cao trừng phạt. Khúc Viêm xoa xoa ấn đường, nhịn xuống xúc động muốn đem người này xé nát. “Quả Nhi, theo anh đi đi, anh yêu em.” Khoé miệng Bạch Khởi Nhiên cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu, hắn ta nhìn Mạc Vân Quả, thâm tình chân thành nói. Nếu đổi lại là nguyên chủ, khéo không chừng lại bị người này mê hoặc. Nhưng mà hiện tại ở chỗ này, chính là Mạc Vân Quả. Chỉ thấy Mạc Vân Quả nhìn Bạch Khởi Nhiên, mười phần nghiêm túc nói: “Tôi không yêu anh.” Bạch Khởi Nhiên nhìn đôi mắt trước mắt này, trong trong suốt suốt, dáng vẻ thuần khiết, dáng vẻ này của Mạc Vân Quả, khiến nội tâm táo bạo của hắn ta dâng lên một loại xúc động muốn nhục mạ cô……