Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả vuốt hai mắt của mình, nơi đó giống như có chất lỏng muốn trào ra.
“Vì sao lại thương tâm?” Mạc Vân Quả lại hỏi.
Khúc Viêm nghe được lời này, hắn mới lấy lại tinh thần.
Hắn lắc đầu, vứt đi một số ý tưởng thực tế, tỷ như, tiểu Quả Quả sẽ có thuật đọc tâm gì đó……
Khúc Viêm nghĩ, mình không thể ở thế bị động, bởi vì, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì!
“Tiểu Quả Quả vì sao cảm giác được tôi thương tâm?”
Khúc Viêm không trả lời vấn đề của Mạc Vân Quả, mà hỏi ngược một câu.
Mạc Vân Quả lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.
Khúc Viêm sửng sốt, sao lại có cảm giác tiểu Quả Quả nhà mình có chút huyền huyễn!
Khúc Viêm biết, chỉ sợ mình không nghe được đáo án mông muốn, hắn xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, cười nói: “ Tôi không thương tâm.” Tôi chỉ sợ hãi mà thôi.
“Nha.”
Mạc Vân Quả lên tiếng, cũng không truy vấn thêm nữa.
Khúc Viêm nhìn Mạc Vân Quả trầm mặc, thở dài một hơi, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ xoa xoa tóc cô, bảo trì trầm mặc.
Thời gian trôi đi, một ngày cứ thế kết thúc.
Mạc Vân Quả khi ở cùng Khúc Viêm, giống như có một màng mỏng ngăn cách, hai người đều không muốn đi chọc thủng nó, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.
Buổi tối, Mạc Vân Quả tắm rửa xong sau đó ở trong phòng của mình, dựa vào giường, mắt nhìn hướng nào đó, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà trong phòng phát sóng trực tiếp, vẫn như cũ thảo luận cái vấn đề kia……
“Ai nha, tiểu Quả Quả nhà ta làm sao có thể nhìn ra Khúc Viêm đang thương tâm vậy?”
“Vấn đề này chúng ta đều thảo luận một ngày, hoàn toàn không có đáp án được không!”
“Phốc, chẳng lẽ không có đại thần nào có thể đứng ra giải thích được không?”
“…… Phỏng chừng đại thần đều đi ngủ rồi……”
“Cái câu trả lời này……666666666666”
“ Cho dù là đại thần, cũng không nhất định cái gì cũng biết đi?”
“Ai, làm sao bây giờ? Nếu không biết, ta sẽ ngủ không yên, hu hu hu…… Khóc chít chít……”
“Lại sắp mất ngủ, cảm giác mỹ mãn của ta đâu, hu hu hu……”
Hàn Nghênh Tùng nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc, cũng không biết đang châm chọc cái gì.
Hàn Nghênh Tùng biết đáp án, hoặc nói, hắn ta dùng thời gian một ngày đi nghiên cứu đáp án này, mà vừa rồi, hắn đã biết!
Vì tìm được đáp án, hắn ta còn xem lại mọi chuyện xảy ra khi Mạc Vân Quả ở vin diện của Diệp Hành.
Mỗi thế giới Mạc Vân Quả làm phát sóng trực tiếp, hắn ta đều ghi lại, tuy rằng như vậy rất hao tổn tinh thần lực, nhưng hắn ta vẫn làm như thế.
Ở phòng phát sóng trực tiếp chụp lại màn hình ghi hình từng thao tác, đều yêu cầu tinh thần lực, bởi vì vài thứ kia, sẽ tồn tại ở trong đầu bọn họ, cũng không phải giống nhau phát sóng trực tiếp, có ổ cứng linh tinh.
Nói như vậy, không có người sẽ hao phí tinh thần lực đi ghi hình, bởi vì chuyện này thường mất nhiều hơn được.
Mà Hàn Nghênh Tùng, lại làm như vậy.
Hàn Nghênh Tùng nhìn Mạc Vân Quả “Phát ngốc”, trong mắt xẹt qua một tia u quang, tự hỏi vài phút sau, hắn ta vẫn quyết định nói cho phòng phát sóng trực tiếp.
Biết chân tướng, mới càng thú vị không phải sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Nghênh Tùng liền ở trong đầu kể rõ “Chân tướng” hắn ta phát hiênn…
“Tiểu Quả Quả sở dĩ có thể cảm nhận Diệp Hàn thương tâm, là bởi vì nước mắt của cô ấy.”
Chỉ một câu như vậy, một loạt câu “Cầu giải thích!” xuất hiện. Cũng thành công hấp dẫn lực chú ý của Mạc Vân Quả.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương