Edit: Linhlady Khúc Viêm im lặng nhìn chằm chằm vào Mạc Vân Quả cách đó không xa, trong ánh mắt có sự kích động. Mạc Vân Quả giống như nghĩ Khúc Viêm sẽ không trả lời mình, nửa cúi đầu, nhìn thoáng qua nội dung phòng phát sóng trực tiếp. “Di? Tiểu Quả Quả sao lại hỏi trực tiếp như thế?” “Nói như vậy, sẽ bị người đàn ông kia phát hiện đi?” “ Ừm…… Hắn sẽ không làm gì tiểu Quả Quả nhà ta chứ?” “Hẳn là…… Sẽ không…… Đi……” “Tiểu Quả Quả, sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?” “Đúng vậy, không phải nói nên quan sát đã sao?” Mạc Vân Quả chỉ nhìn thoáng qua, sau đó không tiếp tục xem nội dung nữa. Cô lại ngẩng đầu, tóc mái hơi dài che khuất khuôn mặt cô, nhìn qua có vài phần dọa người. Khúc Viêm nhấp nhấp môi, thân thể căng chặt, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy, câu nói tiếp theo của tiểu Quả Quả, sẽ vượt quá phạm vi nhận thức của hắn. Mạc Vân Quả nâng tay lên, gạt tóc mái của mình sang một bên. “Diệp Hành.” Môi mỏng của Mạc Vân Quả hé mở, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ này. “Đã lâu không gặp.” Mạc Vân Quả lại tiếp tục nói một câu, làm thân mình Khúc Viêm càng thêm căng chặt, hắn nắm chặt hai tay, giống như đang đè nén cảm xúc nào đó. “Em đang nói cái gì?” Khúc Viêm miễn cưỡng cười một tiếng hỏi lại. Ánh mắt Mạc Vân Quả vẫn nhìn thẳng vào Khúc Viêm, còn nói thêm: “Diệp Hành.” Có lẽ ngữ khí Mạc Vân Quả quá mức chắc chắn, có lẽ là ánh mắt của cô quá mức kiên định, Khúc Viêm cười khổ một tiếng, bại trận. “Tiểu Quả Quả, đã lâu không gặp.” Khúc Viêm nói một câu. “ Ừm.” Mạc Vân Quả khẽ gật đầu, lên tiếng, xem như đáp lại câu nói kia của Khúc Viêm. Quen biết nhanh như vậy, làm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa, rồi lại kinh hỉ vạn phần. Hắn không cho rằng là đám người trong phòng phát sóng trực tiếp nói cho Mạc Vân Quả, đám người kia, sẽ không làm như vậy, đương nhiên, cũng có nhiều người không đoánnra hắn là ai. Như vậy, nhận ra hắn, thật ra chỉ có mình Mạc Vân Quả. Khúc Viêm có vài phần cao hứng, lại có vài phần thấp thỏm, trong lúc nhất thời, tâm tình phức tạp tràn ngập trong tâm trú hắn. Khúc Viêm đứng lên, đi tới bên người Mạc Vân Quả, xoa xoa tóc cô, lúc này mới ngồi vào bên người Mạc Vân Quả. Mạc Vân Quả vẫn như cũ vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt, giống như không có gì có thể tác động lên tâm của cô, nhưng nếu tinh tế nhìn lại, đôi mắt kia, giống như có thêm thứ gì đó. Thân thể Khúc Viêm cũng buông lỏng, nếu đã bị nhận ra, hắn lại có cái gì phải cảnh giác đâu? Hắn khẽ cười một tiếng, sủng nịch lại bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao lại nhận ra anh được?” Mạc Vân Quả nâng tay lên, kéo kéo cà vạt của hắn, màu đỏ của cà vạt cùng bàn tay trắng nõn của cô, tạo thành sự phản thật lớn. “Ta cũng tò mò!” “Tiểu Quả Quả, cơ sở nào mà ngươi lại cho rằng hắn là Diệp Hành?” “Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng không có cách nào đoán được!” “Lợi hại nha béo Quả Quả của ta!” “Tiểu Quả Quả, cầu giải thích cầu giải thích!” “( trạng thái si hán)” “ Hu hu hu…… Ta đã bị chỉ số thông minh của tiểu Quả Quả nhà ta ném tới chân trời.” “Xem tiểu Quả Quả phát sóng trực tiếp chỉ số thông minh ha ha ha ha!” “ Lầu trên ta cảm thấy da mặt của ngươi mới căng ~” Phòng phát sóng trực tiếp xảy ra một hồi loạn gào, Mạc Vân Quả lại căn bản không thấy. Cô chỉ nhìn Khúc Viêm gần ngay trước mắt, hơi hơi ngẩng đầu, trong mắt là ảnh ngược của hắn. “ Ta thấy ngươi……” Mạc Vân Quả tạm dừng một chút, giống như đang tìm từ thích hợp. “Mặc màu đỏ……” Cô lại tạm dừng một chút, cũng không biết là cố ý hay vô tình. “ Là người đẹp nhất.”