Edit: Linhlady - ------------------------🍀 “Vĩnh cửu gia tăng mị lực điểm…… Như thế nào cảm giác giống như đang chơi võng du.” “Lầu trên ta cũng có loại cảm giác này.” “Thế giới này thật thần kỳ nha ha ha ha ha ha!” “Nói như vậy, điểm tâm tuy rằng khó ăn một chút, nhưng vẫn rất hữu dụng!” “Ai nha nha, ta đột nhiên cũng muốn ăn đâu ~” “…… Lầu trên ngươi chẳng lẽ đã quên nguyên chủ chết vì ăn nó sao?” “Đột nhiên sợ hãi, nhưng lại hưng phấn khó hiểu, hu hu hu…… Ta nhất định hư rồi! 〒▽〒” “Ta thấy đầu óc ngươi muốn bỏ đi rồi!” “Ai nha nha! Nhiệm vụ lần này không phải muốn ăn một trăm lâdn sau đó khen ngon sao? Thật chờ mong tuộc tính của đống đồ ăn đó ~” “Ta tò mò là những đồ ăn đó đến tột cùng có bao nhiêu khó ăn 233333333” Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp đủ loại suy nghĩ, cũng có chút bội phục suy nghĩ của bọn họ. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, cô tuyệt đối sẽ không đi ăn những cái đó! Tuyệt đối không! (?﹏?) Bạc Diệc Nhiên hoàn toàn không biết Mạc Vân Quả đã mộng bức, hắn đối với đồ ăn của mình vô cùng tin tưởng, càng dào dạt đắc ý. “Như thế nào? Khiếp sợ đều đến không nói thành lời? Ừm?” Hơi thở Bạc Diệc Nhiên phun ở trên mặt Mạc Vân Quả, cô còn cảm nhận được độ ấm của cơ thể hắn. Mạc Vân Quả:…… Cô vươn một bàn tay, nhẹ nhàng đẩy, thật là nhẹ nhàng đẩy, sau đó người nào đó từ trên giường lăn xuống. Bạc Diệc Nhiên:? Σ(°△°|||) Bạc Diệc Nhiên ngốc lăng trên mặt đất, vài giây sau, hắn hơi hơi cúi đầu phát ra tiếng cười liên tiếp. “Xem ra, ta đánh giá có sai đâu, thì ra điểm tam kia không chỉ tăng thêm giá trị mị lực lại còn tăng thêm giá trị lực lượng nữa sao? Thật đúng là…… Làm người ta ngoài ý muốn!” Mạc Vân Quả:…… Không, ngươi hiểu lầm, ta trời sinh có thần lực. Bạc Diệc Nhiên đối với chuyện mình có thể tạo ra đồ ăn đồng thời có hai loại thuộc tính phụ gia vô cùng vừa lòng, hắn đạm nhiên đứng lên, vỗ vỗ bụi vốn không hề tồn tại trên người, trên cao nhìn xuống nhìn Mạc Vân Quả. “Hôm nay tôi cao hứng, cơm trưa liền tôi làm một bàn cho cô nếm thử đi.” Mạc Vân Quả:…… Không, không cần, cảm ơn! Vô luận Mạc Vân Quả trong lòng nghĩ như thế nào, cô đều không thể nói ra. Bởi vì ăn đồ ăn Bạc Diệc Nhiên làm là nhiệm vụ của cô nhiệm vụ a! Bạc Diệc Nhiên nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, cho rằng cô còn đang khiếp sợ không kịp phản ứng lại, hắn lại cười khẽ, mặt mày che dấu không được kiêu ngạo. Hắn biết, không ai có thể ngăn cản được dụ hoặc từ đồ ăn hắn làm. Mọi người:…… Ha hả! N ếu không phải Bạc Diệc Nhiên làm ra đồ ăn thuộc tính phụ gia thật sự tốt đến không lời gì để nói, nếu không khẳng định không có ai nguyện ý ăn nó! Bạc Diệc Nhiên nhìn cô vẫn lâm vào “Khiếp sợ”, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nện bước rời đi. Ừm…… Hắn đến ngẫm lại giữa trưa nên làm cái gì mới khiến cô gái này càng thêm khiếp sợ. Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm tư của Bạc Diệc Nhiên, tưởng tượng đến giữa trưa lại buộc phải tàn phái vị giác của mình, trái tim hàng năm không giao động đột nhiên run lên. Cho dù Mạc Vân Quả nghĩ như thế nào, thời gian vẫn như cũ không lưu tình chút nào trôi đi, rất nhanh đã đến giữa trưa. Bạc Diệc Nhiên đúng giờ gọi Mạc Vân Quả xuống lầu ăn cơm, đáng nhắc tới đó là, không biết Bạc Diệc Nhiên nghĩ như thế nào, hắn lại mang theo Mạc Vân Quả mang về nhà, là căn nhà hắn ở từ trước đến nay. Mạc Vân Quả xuống lầu, liền thấy Bạc Diệc Nhiên ngồi bên bàn cơm, còn có một mâm đồ ăn bày trước mặt, xa xa thoạt nhìn, chỉ có thể thấy một đoàn xanh mượt. Trên bàn cơm to như vậy, lại chỉ có một mâm đồ ăn. Trong lòng Mạc Vân Quả ẩn ẩn có một loại dự cảm bất hảo…… - ------