Edit: Linhlady - -------------------------🍀 Mạc Vân Quả cảm thấy, thế giới này quả thực chính là khắc tinh của cô, chỉ cần tưởng tượng đến hương vị trong miệng trước khi hôn mê, trong vòng một giây Mạc Vân Quả muốn rời khỏi thế giới này. Nhưng tưởng tượng đến nhiệm vụ của mình, cô lại không thể không lưu tại thế giới này. "Nha ~ Mạc tiểu thư tỉnh?" Bạc Diệc Nhiên đẩy cửa vào, trong tay còn bưng một chén cháo. Mạc Vân Quả vừa thấy chén cháo trong tay Bạc Diệc Nhiên, thân tgeer phản ứng lập tức lui về phía sau. Bạc Diệc Nhiên nhìn thấy động tác theo bản năng của Mạc Vân Quả theo, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn đi qua đem cháo đưa tới trước mặt Mạc Vân Quả nói: "Thân thể cô quá yếu, tới, uống chút cháo đi." Mạc Vân Quả:...... Cháo này nhìn qua rất ngon, ẩn ẩn còn toả ra mùi hương, nhưng mà ...... Mạc Vân Quả nhấp môi, không nói gì, cũng không có động tác. Bạc Diệc Nhiên khẽ cười một tiếng nói: "Yên tâm đi Mạc tiểu thư, cháo này cũng không phải là hắc ám liệu lý." Mạc Vân Quả lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp nhận cháo. "Dù sao hắc ám liệu lý tôi làm cũng không phải người nào cũng có thể ăn đâu ~" Bạc Diệc Nhiên khinh phiêu phiêu nói một câu. Mạc Vân Quả:...... Cũng không phải người nào cũng có mệnh ăn. Mạc Vân Quả ăn một ngụm cháo, hương vị cũng không tệ lắm, xem ra Bạc Diệc Nhiên thật sự không lừa cô. Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả ngoan ngoãn ăn cháo, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc, Mạc tiểu thư hiện giờ thái độ đạm, chẳng lẽ lại vì hấp dẫn lực chú ý của mình mà chơi thủ đoạn? A...... Cũng không biết là ai cho cô chủ ý, nhưng thật ra là một người thông minh. Mạc Vân Quả ăn xong cháo, lúc sau, mới cảm thấy mình sống lại đây. Hương vị khó có thể miêu tả còn ở đầu lưỡi cũng toàn bộ tiêu tán. Bạc Diệc Nhiên tiếp nhận chén không từ tay Mạc Vân Quả, tùy tay đặt ở một bên, sau đó đặt mông ngồi xuống, chậm rãi tới gần Mạc Vân Quả. Mạc Vân Quả:? Bạc Diệc Nhiên vươn tay phải, dùng ngón trỏ hơi hơi nâng cằm Mạc Vân Quả lên, trên mặt cười ngả ngớn. "Trước kia không cảm thấy, hiện tại xem ra, Mạc tiểu thư sinh bệnh, thật đúng là có vài phần tư sắc nhìn thấy mà thương ~" Bạc Diệc Nhiên liếm liếm miệng mình, thoạt nhìn có vài phần tà mị. Mạc Vân Quả:..... "Người tới a! Có điêu dân đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta!" "Khụ khụ...... Lầu trên không cần quên cái tên điếu điêu dân kia làm đồ ăn có thể ăn chết người." "Ha hả!" "Ai? Không phải nói Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn có thể có thuộc tính phụ gia sao? Ta thật tò mò ngày đó đồ tiểu Quả Quả ăn có công năng gì khiến cô ấy hôn mê ~" "Nghe lầu trên hỏi như vậy, ta cũng có chút tò mò." "Phốc, các ngươi không cần dụ hoặc ta ta và các ngươi hỏi chuyện, ta cũng hiếu kỳ a! Hu hu hu......" "Khụ khụ, cái gì kia, tiểu Quả Quả, nếu không ngươi hỏi một chút?" "Đồng ý đồng ý! Tiểu Quả Quả hỏi mau, hỏi đi ~ ta cũng thật tò mò a!" "Đúng vậy nha! Ta lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn có thể gia tăng thuộc tính nhân thể ~" Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đều muốn cô hỏi vấn đề này, nghĩ nghĩ liền nhìn Bạc Diệc Nhiên đang dựa gần sát lại mình nói: "Điểm tâm kia có thể gia tăng thuộc tính gì?" Bạc Diệc Nhiên sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới người luôn bị mình đùa giỡn lại hỏi ra một vấn đề không hề tương quan chút nào. Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, càng thêm dựa lại gần Mạc Vân Quả, hơi thở phun trên mặt cô, tăng thêm vài phần ái muội. "Cô chẳng lẽ không cảm giác được sao? Điểm tâm kia có thể khiến cô gia tăng điểm mị lực vĩnh cửu ~" Mạc Vân Quả:...... Cái quỷ gì?! - ------