Âm Tế Thiên đang kết ra một đống bi thảm, thì lúc này bụng kêu gào đòi ăn. Hắn đành chấp nhận sự thực là mình đã trở thành hòa thượng, mở cửa ra khỏi phòng, bên trong viện lại không có một bóng người, đi ra sân, mới nhìn thấy hai hòa thượng canh giữ ở cửa sân. Hai hòa thượng gặp Âm Tế Thiên đi ra, lập tức chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, đệ tử Đạo Khôn [ Đạo Kiền ] gặp qua Thái sư thúc tổ!” Đạo Khôn tiếp tục nói: “Đệ tử phụng lệnh trụ trì canh giữ cửa sân, tùy theo Thái sư thúc tổ sai phái!” Tịch Thiên là đồ đệ của Hư Không trưởng lão, mà Vạn Phật Tự lấy chữ Hư là bối phận tối cao, kế tiếp là bối phận chữ Tịch, sau đó là bối phận chữ Vô, còn lại là bối phận chữ Tâm, bối phận chữ Thích, bối phận chữ Đạo, bối phận chữ Phổ, trong đó bối phận chữ Phổ là thấp nhất, bối phận chữ Đạo so với bối phận chữ Tịch cách nhau ba cấp, cho nên đệ tử bối phận chữ Đạo phải gọi Tịch Thiên là Thái sư thúc tổ. Âm Tế Thiên thành thật nói: “Ta đói bụng!” Nghe vậy, hai hòa thượng sửng sốt, người của Tu Chân giới, khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, thì liền có thể đi vào Tích Cốc kỳ, từ nay về sau không cần phải ăn ngũ cốc hoa màu nữa, nay Tịch Thiên nói đói bụng, đó chẳng khác nào đại biểu cho…… Đạo Khôn cùng Đạo Kiền liếc nhau, khóe miệng gợi lên một nụ cười chẳng chút có ý tốt, cùng đánh một cái ánh mắt ra hiệu. Cười khan một tiếng sau đó lấy từ trong ống tay áo ra một bình sứ trắng nhỏ, sau đó, từ trong bình đổ ra một viên dược màu đen, đưa tới trước mặt Âm Tế Thiên: “Thưa Thái sư thúc tổ, đệ tử có một viên Tích Cốc đan, nếu không chê, xin thỉnh dùng!” Tích Cốc đan? Âm Tế Thiên nhìn viên dược đen thui trên tay hòa thượng kia, hơi hơi chau mày lại, từ trong trí nhớ của ‘Tịch Thiên’ cố sưu tầm ra tác dụng của Tích Cốc đan, sau khi biết được uống nó vào có thể khiến con người no bụng suốt nửa tháng, lúc này mới yên tâm vươn tay. Tuy nhiên, đầu ngón tay còn chưa đụng tới viên dược, thì thấy bàn tay Đạo Kiền đột nhiên run lên, Tích Cốc đan lăn khỏi lòng bàn tay, rớt xuống đất, ngay sau đó, bị người dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên, ngăn cản viên dược lăn đi mất. Âm Tế Thiên phút chốc nheo lại mắt. Chỉ nghe Đạo Khôn kinh hô một tiếng, cuống quít nâng chân lên: “Ah!” Đáy mắt Đạo Kiền nhanh chóng xẹt qua một ý cười trộm, sau đó ra vẻ khó xử nhìn Âm Tế Thiên: “Trên người đệ tử cũng chỉ có một viên Tích Cốc đan!” Đạo Khôn đầy mặt vô tội nhìn Âm Tế Thiên: “Đệ tử nóng vội sợ Tích Cốc đan lăn xa, cho nên dùng chân……” Hắn nhanh chóng nhặt viên Tích Cốc đan lên, thổi thổi, sau đó đưa tới trước mặt Âm Tế Thiên, giả bộ có chút kinh hoảng nói: “Nếu Thái sư thúc tổ thật sự đói không thể nhịn, chắc là không ngại nó hơi bẩn chút nhỉ?” Đáy lòng Âm Tế Thiên tràn lên một trận cười lạnh, có mù mới không nhìn ra bọn họ cố ý chỉnh mình. Lúc nãy vừa mới nghĩ, những người mà Tịch Thiên đã từng đắc tội qua sẽ tìm cơ hội trả thù, không ngờ nhanh như vậy đã đưa tới cửa lan truyền khắp Vạn Phật Tự. “Ai yo! Đây không phải là Tịch Thiên tiểu sư phụ? Thiên tài trăm năm khó gặp đấy ư?” Một tràng thanh âm đùa cợt đột nhiên vang lên sau lưng, tiếp theo đó, Tích Cốc đan trong tay Đạo Khôn liền dừng ở trong tay người đó. Âm Tế Thiên quay đầu lại thì thấy, bốn gã thanh niên mặc thống nhất lam y bạch bào, bên hông đeo phối kiếm đang cười nhạo mà nhìn hắn. Hắn nhận thức được bốn người bọn họ, bọn họ đều là đệ tử của Thuần Trần phái. Vào ba tháng trước, Đại hội tỷ thí các môn phái trăm năm một lần được cử hành tại Vạn Phật Tự, trước khi đại hội diễn ra, trụ trì đem bốn gã đệ tử Thuần Trần phái an bài ở trong viện của Tịch Thiên, nhưng mà, Tịch Thiên xưa nay không thích giao tiếp với người, do vậy, cùng bọn họ nổi lên tranh chấp, còn đánh nhau một hồi, tuy rằng đối phương người nhiều, thế nhưng, hai người trong đó là sơ kỳ của Luyện Khí, còn hai người kia là Trúc Cơ kỳ, bất quá tu vi so với Tịch Thiên thấp mấy tầng, tất nhiên cuối cùng bốn gã đều bại dưới tay Tịch Thiên. Bốn gã đệ tử Thuần Trần phái đành phải mang theo thù hận, không cam lòng qua viện cách vách ở. Thanh Phong tung hứng viên Tích Cốc đan trong tay, khều khều thanh niên bên cạnh nói: “Thanh Bảo, ngươi xem xem đây không phải là Tích Cốc đan hay sao?” Thanh niên tên là Thanh Bảo nghiền ngẫm nhìn Âm Tế Thiên: “Quả thật là Tích Cốc đan! Bất quá, viên Tích Cốc đan tựa hồ có chút ô uế!” Mâu quang của Đạo Kiền lóe lên, nhanh nhẩu tiếp lời: “Vị thí chủ này, đây là viên Tích Cốc đan mà bần tăng đưa cho Thái sư thúc tổ dùng!” Nghe vậy, tạch một tiếng, ánh mắt của bốn gã thanh niên toàn bộ dừng ở trên người Âm Tế Thiên. Đáy lòng Âm Tế Thiên nhất thời ùa lên một dự cảm bất hảo.