Phất huyền thập tam khúc

Chương 40 : bản đồ đại tần

Tạ Tửu Tửu cúi người nhặc túi vải lên, vỗ nhẹ nhẹ bụi ở trên đó, liền mở túi vải ra, từ trong đó lấy ra một mảnh vải trắng dính mực được gấp ngay ngắn. Mở mảnh vải trắng ra, nét mực dính phía trên cũng không phải là vết bẩn, mà là bản đồ sông núi được vẽ trên mảnh vải trắng. Lại cẩn thận nhìn một chút, liền nhận ra không phải nơi nào khác, chính là địa hình sông núi của khu vực cách thành Trường An trong phạm vi ba trăm dặm! Tạ Tửu Tửu chấm bút vào nghiên mực, lại vẽ thêm vài nét bút trên mảnh vải trắng kia, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, dường như đã là đại công cáo thành, nhìn vào mảnh vải trắng này mệt mỏi cười cười, suy nghĩ lại dần dần trở nên xa xăm. Một tháng trước, Kiến Khang thành, Ô Y hạng, Tạ phủ. Nếu nói ở Kiến Khang Ô Y hạng, nhà nào nổi danh nhất, không thể không nhắc tới hai nhà Vương Tạ. Thư pháp của Vương gia nổi tiếng khắp thiên hạ tạm thời không nói tới, trước tiên liền nói về Tạ gia, một nhà Tạ thị này, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Tể tướng Tạ An đương triều đã được coi là nhân vật vang danh đương thời, thế hệ con cháu của hắn, cũng không kém cỏi chút nào. Người gọi là tam công tử của Tạ gia Tạ Uyên, mọi người ở Tấn quốc đều giới thiệu như vậy, là cháu trai của Tạ An, con trai của Tạ Dịch, là đệ đệ của tài nữ Đông Tấn Tạ Đạo Uẩn, là em vợ của Vương Ngưng, huynh của mãnh tướng Tạ Huyền. Có lẽ bởi vì thế tộc Tạ gia thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, ánh hào quang của tam công tử Tạ gia này thật sự khó có thể nở rộ, cho nên hắn quyết định ẩn mình trong phủ, mỗi ngày lắng nghe ái thê Tửu Tửu đàn tấu tỳ bà, lẵng phí thời gian. "Gió thu này vẫn là đến rồi." Tam công tử Tạ Uyên cầm bình giữ chén đứng ở bên cạnh cửa sổ, có chút xuất thần nhìn xuống phương Bắc -- gió lạnh phất qua, thổi tung sợi tóc của hắn, cũng làm cho y phục rộng thùng thình của hắn hơi hơi tung bay, cực kỳ giống như thượng tiên tiêu dao tự tại. Tạ Tửu Tửu đặt tỳ bà ở bên cạnh, nghiêm túc hỏi hắn,"Nếu ta Bắc thượng không trở về, ngươi sẽ làm thế nào?" Tạ Uyên ngửa đầu uống rượu, quay đầu sang cười nói: "Tửu Tửu, ta tin ngươi sẽ trở về, mang những thứ ta muốn trở về." Nói xong, Tạ Uyên đem bầu rượu cùng chén rượu đặt trên cửa sổ, lập tức đi về phía Tạ Tửu Tửu. Tạ Tửu Tửu nhíu mày liếc mắt nhìn phần bụng nhô lên một cái, "Người mang thai, một mình Bắc thượng, Tạ An chẳng lẽ sẽ không nghi ngờ? Ta làm sao có thể bước ra khỏi đại môn Tạ gia đây?" Tạ Uyên vươn tay nâng Tửu Tửu dậy, đưa tay đặt lên phần bụng nhô lên của nàng, "Thứ hắn muốn, lần này chỉ ta mới có thể cho hắn, cho nên, chỉ cần ta nói, hắn sẽ gật đầu đáp ứng cho ngươi Bắc thượng." Nói xong, Tạ Uyên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lên bụng của nàng, "Nếu sáu tháng trước đã muốn ngươi giả vờ mang thau, sau khi đủ tháng, những chuyện sẽ phát sinh ta đều đã nghĩ đến, ngươi không cần lo lắng, chỉ mang thứ ta muốn trở về là được rồi." "Ngươi nên hiểu rõ, nếu như ta đi, chỉ sợ sẽ không trở lại." Tạ Tửu Tửu bình tĩnh nhìn vào gương mặt hắn, cho dù đối với nam tử này không hữu tình, nhưng dù sao cũng nợ ân tình. Nếu như không có hắn, chỉ sợ nàng đã sớm trở thành cô hồn nơi cửu tuyền, làm sao có thể trở thành tam phu nhân của Tạ gia như hôm nay, Tạ Tửu Tửu? Tạ Uyên lại cười đến thản nhiên, "Tửu Tửu, nếu như ngươi là loại người vong ân phụ nghĩa này, liền không phải là Tửu Tửu mà ta cứu. Mặc dù ta không biết vì sao ngươi luôn muốn rời khỏi Tạ gia Bắc thượng, nhưng mà ta nghĩ, phương Bắc dù sao cũng có người ngươi nhớ mong, cho nên lần này xuất hành, coi như là hoàn thành tâm nguyện của ngươi, sau này ngươi trở về, liền sẽ không còn suy nghĩ miên man nữa." Tạ Tửu Tửu kinh ngạc nhìn hắn một cái, "Ngươi nên biết, rất nhiều năm trước ca ca liền đã bị xử tử...Cả đời này của ta đã không còn người mong nhớ..." "Có hay không có, trong lòng ngươi rõ ràng nhất." Tạ Uyên hít vào một hơi, "Năm đó ta dám mạo hiểm phạm tội khi quân mà cứu ngươi, để ngươi thay tên đổi họ gả vào Tạ gia, ngươi biết vì sao không?" Tạ Tửu Tửu thật ra là lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy, chính là nhẹ nhàng lên tiếng, "Vì sao?" Tạ Uyên tự giễu cười, "Bởi vì huynh muội các ngươi rất giống với ta, từ nhỏ trong lòng liền mang theo hai chữ không phục. Ca ca của ngươi là một anh hùng, dám tranh đoạt những thứ thuộc về hắn, tuy rằng ngươi yếu nhược, nhưng chỉ cần luận đến phần dũng khí ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi Bắc thượng đến Trường An tìm huynh trưởng, liền đáng giá để ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa..." Lời nói của Tạ Uyên nhu hòa, ánh mắt dường như có chút sáng rọi khác thường, "Mối hận trong lòng ngươi, đời này ta không thể giúp ngươi tẩy sạch, nhưng mà ta tự nhận có thể bảo vệ ngươi nhất thế bình an, chính là dựa vào điểm này, ta tin tưởng ngươi sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện, không phải sao?" Tạ Tửu Tửu vội vàng cười cười, "Ta nợ ngươi, cả đời cũng khó trả hết." "Ở lại bên cạnh ta là được rồi, dựa vào tâm trí của người, nếu như thật tình giúp ta, còn hơn mười vị mưu sĩ." Tạ Uyên mỉm cười, giúp Tạ Tửu Tửu sửa sang lại vạt áo, "Ngươi giả vờ có thai, Bắc thượng rất nhiều trạm kiểm soát cũng sẽ không đến gần điều tra người, hơn nữa đem phần bản đồ quan trọng nhất kia đặt vào trong bụng, là an toàn đến không thề an toàn hơn được, huống chi có Tạ Trữ bảo hộ ngươi, ta lại có thể an tâm thêm ba phần nữa..." "Ta sẽ trở về." Tạ Tửu Tửu không đợi hắn nói hết lời, đã cắt ngang lời nói của hắn, "Là ngươi giúp ta tìm được thi cốt của ca ca, cũng là ngươi cẩn thận bảo hộ ta bình an sáu năm, cho dù chúng ta là phu thê giả, ta cũng phải giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của ngươi." "Ha ha, cám ơn, Tửu Tửu." Tạ Uyên chân thành cười. Tạ Tửu Tửu nâng mặt đón nhận nụ cười của hắn,"Chuyện ca ca làm không được, để tam công tử ngươi thực hiện, ta giúp ngươi, không chỉ là báo ân, cũng là giúp ca ca hoàn thành tâm nguyện. Kỳ thật, người nên cám ơn, là ta." "Vậy ai cũng không cần nói cám ơn." Tạ Uyên mỉm cười lắc lắc đầu, ánh mắt đảo qua tỳ bà bên cạnh, "Tửu Tửu, hôm nay ta lại muốn nghe người đàn một khúc nữa." Tạ Tửu Tửu gật đầu cười, "Nghe một khúc đàn rất dễ dàng, chính là...Nếu như ta trở về mà không có hài tử, ngươi làm sao để giải vây đây?" Tạ Uyên vội vàng cười, như có chút đăm chiêu nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, "Cái gọi là hữu tử vạn sự tú*, ngươi làm không được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà, đứa nhỏ này, chắc chắn phải được hạ sinh." (*Miễn là có con, cuộc sống không có gì hối tiếc nữa.) "Cho nàng một cái danh phận..." "Lúc này, là thân mẫu của con ta, như vậy là đủ rồi." Tạ Uyên nhìn nàng, "Do vấn đề dòng tộc, nàng không thể bước chân vào đại môn Tạ gia chúng ta được." "Lúc trước ngươi giúp đỡ ta..." "Đó là ngươi bằng lòng để ta giúp ngươi." Tạ Uyên chua xót cười, ánh mắt sáng ngời, mang theo kính nể, "Chỗ đẹp nhất của nàng, không phải là dung mạo, mà là nàng có một trái tim quật cường, không phải cưới hỏi đàng hoàng, nàng sẽ không vào cửa, cho dù làm thiếp, cũng muốn dùng tên họ thật để vào cửa." Tạ Tửu Tửu thật ra có chút kinh ngạc, "Nữ tử như vậy, rất xứng với một chữ kì*." (*Độc đáo, đặc biệt khác thường) "Đúng không?" Tạ Uyên cười đến có vài phần thâm tình, "Bất quá, nàng bằng lòng sinh con cho ta, ta đã là thụ sủng nhược kinh, sớm hay muộn, chính là sớm hay muộn, chỉ cần tâm nguyện của ta hoàn thành, nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiên rước nàng vào đại môn này!" Tạ Tửu Tửu cười nói: "Chỉ hy vọng, lúc đó, ta có thể thản nhiên bước ra khỏi đại môn này, chân chính được tự do." "Không bằng chúng ta vỗ tay ước định đi?" Tạ Uyên đột nhiên đề nghị, "Nếu tâm nguyện của ta hoàn thành, cũng là lúc tâm nguyện của ngươi được hoàn thành." "Hảo." Tạ Tửu Tửu nâng một cánh tay lên, cùng Tạ Uyên vỗ tay ước định, "Phu quân, lần này, ngươi sẽ thắng được ván cờ đầu tiên này." "Vậy trước cám ơn phu nhân." Anh mi của Tạ Uyên giãn ra, "Chỉ hy vọng phu nhân một đường cẩn thận." Tạ Tửu Tửu gật đầu nói: "Có Tạ Trữ bảo hộ ta, Bắc thượng Trường An mà thôi, không có việc gì." Ngày thứ hai, Tạ Tửu Tửu liền cùng Tạ Trữ lặng yên Bắc thượng, tuy Tạ An có phát hiện, lại dường như đã biết trước việc này, cũng chỉ im lặng không lên tiếng, công công* Tạ Dịch đã từng hỏi qua Tạ Uyên, rốt cuộc là thê tử đi đâu? Bất quá chỉ qua một đêm nói chuyện, Tạ Dịch liền không hỏi nhiều nữa. (*Cha chồng) Nhất thời không ai biết được rốt cuộc Tạ Uyên đã nói những gì, chỉ biết là, chuyện Tạ Tửu Tửu Bắc thượng, nhất định là một đại sự. Bước ra khỏi chiếc lồng sắt bảo hộ chính mình, Tạ Tửu Tửu một đường ngàn vạn cảm khái, chính là im lặng nhìn sông núi phương Bắc, trong lòng luôn luôn có chút nôn nao khó hiểu, không biết là vì trong người mang theo bản đồ, hay vẫn là đang mong chờ người trong trí nhớ kia? Vài ngày trước, Tạ Tửu Tửu và Tạ Trữ đi vào địa giới Trường An, nghe nói lần này Hoàng đế Đại Tần Phù Kiên dẫn theo hai vị sủng phi thu thú, lúc nghe tới hai chữ Thục phi, trong lòng của nàng tràn ngập vui mừng. "Rốt cuộc ngay lúc này đây, cũng được gần ngươi đến như vậy, chúng ta sẽ có cơ hội được gặp mặt một lần chứ?" Những lời này, ở trong lòng lặp lại trăm lần, thậm chí nàng còn nhịn không được mua nam trang mới, vạn nhất có thể gặp nhau ở trong núi, vạn nhất có được cơ hội có thể đưa nàng rời khỏi nơi thâm cung giống như nhà giam kia, vạn nhất... Suy nghĩ ngàn ngàn lần, nhớ mong ngàn ngàn lần, tuy rằng biết rõ đó đều là chuyện không có khả năng, nàng vẫn là không khống chế được bản thân, muốn thử một lần. Nàng cố ý đi qua núi Lạc Hà, cố ý đàn tấu khúc "Tịch dương tiêu cổ kia, chỉ tiếc, người tri âm không thấy, âm kém dương sai lại cứu lấy hai nử tử từ trong cung chạy ra... Đáng tiếc không phải là người kia...Không phải là Tố Tố mà nàng tâm tâm niệm niệm... "Nếu như lúc trước..." Tạ Tửu Tửu thì thào nói, mới nói ra được một nửa, liền không thể không trầm mặc, lúc trước nếu như bản thân quyết tuyệt một chút, thậm chí dùng một chút tiểu kế với nàng, nay các nàng, có lẽ sẽ có được một kết cục khác đi? "Không có lúc trước..." Tạ Tửu Tửu lại lần nữa nói với bản thân, cúi đầu gấp gọn mảnh vải trắng lại, để vào trong túi vải, lại cột chặt lên bụng. Tạ Tửu Tửu đứng dậy sửa sang lại xiêm y, xác nhận nhìn không có nghi ngờ gì, đỡ phần bụng nhô ra, "Sau này thứ duy nhất có thể làm chính là báo ân...Có lẽ sẽ có cơ hội...Để gặp lại ngươi một lần." Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Tửu Tửu mang theo Tạ Trữ lặng yên vội vàng lên xe ngựa rời khỏi nhà trọ Mạt Trần, trở về nơi nàng nên trở về, đem tấm bản đồ trong bụng này giao cho Tạ Uyên, đem ván cờ ở Kiến Khang kia giải quyết tốt. Xe ngựa đi chẩm rãi, Tạ Tửu Tửu nhấc màn xe lên, nhìn nhà trọ Mạt Trần trong màn sương sớm càng ngày càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt. "Có lẽ tất cả đều là ý trời, nếu đã gặp các ngươi, liền hy vọng các ngươi không cần giống như ta và Tố Tố, bước ra khỏi nơi thâm cung, liền có thể tự do tự tại mà sống." Tạ Tửu Tửu yên lặng thầm nghĩ, khóe miệng cong lên, ý cười phức tạp mang theo thất vọng cùng chua xót, cuối cùng vẫn là buông màn xe xuống, dứt ánh mắt khỏi Trường An. "Ta nghĩ xa vời, ta nghĩ sâu xa..." Thì thào nhớ kỹ tám chữ này, Tạ Tửu Tửu ôm lấy tỳ bà "Lưu luyến" bên cạnh, xoay trục đàn, lúc này đây, không còn là khúc Tịch dương tiêu cổ kia nữa, mà là một khúc nhạc mới mà dọc đường đi Tạ Trữ chưa từng nghe qua. Giai điệu ai uyển, nghe thấy làm chua xót lòng người, Tạ Trữ liếc mắt nhìn về phía sau một cái, "Phu nhân nhất định là nhớ đến công tử..." Vừa nghĩ như vậy, Tạ Trữ ra roi thúc ngựa, chạy nhanh dọc theo sơn đạo. Không phải người tri âm, làm sao nghe ra được, tên của khúc nhạc này là Tuyệt trần? Khúcnhạc từng đợt từng đợt vang lên, giống như nước mắt của Tạ Tửu Tửu trong giờ khắcnày, nghĩ rằng sẽ không rời, thế nhưng lại rơi không ngừng.