Phất huyền thập tam khúc

Chương 39 : nhớ hồng y

Tạ Tửu Tửu ôm đàn tỳ bà, ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên dây đàn, dừng khúc nhạc. Tạ Trữ đứng yên bên cạnh hồi lâu cung kính ôm quyền nói: "Phu nhân, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi, cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, tam công tử sẽ đau lòng chết mất." Tạ Tửu Tửu phất phất tay, khẽ cười nói: " Ngươi đến chỗ chưởng quầy đem văn phòng tứ bảo* đến đây, tối nay đột nhiên ta muốn vẽ một chút." (*Gồm đồ chặn giấy, nghiên mực, bút, giấy) "Nhưng mà..." Tạ Trữ biết tính tình của Tạ Tửu Tửu, biết nếu như nàng đã muốn làm chuyện gì, cho dù tam công tử có ở đây, cũng không làm gì được nàng, cũng như lần Bắc thượng này, nếu như không có tam công tử cho phép, nàng là một nữ nhân đã có chồng, sao có thể dễ dàng rời khỏi Tấn quốc, đi vào lãnh thổ Đại Tần? Tạ Trữ chỉ có thể ôm quyền lui ra, không lâu sau, đem theo văn phòng tứ bảo trở lại khách phòng. Tạ Tửu Tửu đem tỳ bà đặt lên giường nhỏ bên cạnh, đứng dậy chỉ chỉ án bàn, "Để ở bên kia là được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta khởi hành hồi Kiến Khang." Nói xong, Tạ Tửu Tửu khẽ vuốt cái bụng nhô lên, "Ta có chút lo lắng, ở bên ngoài lâu như vậy, đứa nhỏ này sẽ được hạ sinh dọc đường đi mất, cho nên sớm trở về, phu quân cũng có thể yên tâm." "Phu nhân có thể nghĩ như vậy, tam công tử nhất định sẽ rất vui mừng!" Tạ Trữ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đưa Tạ Tửu Tửu bình yên hồi phủ, trái tim bất an này của hắn, rốt cuộc liền có thể buông xuống rồi. Lúc này không nhiều lời nữa, đặt văn phòng tứ bảo xuống, mỉm cười ra khỏi khách phòng, đem cửa phòng đóng kín. Tạ Tửu Tửu buồn bã thở dài, đi tới bên cạnh án bên, trải tờ giấy Tuyên Thành ra, vuốt phẳng mặt giấy, lẩm bẩm nói: "Ta nghĩ rằng ngươi theo Phù Kiên thu thú, là cơ hội để chúng ta đoàn tụ, lại không ngờ rằng thì ra duyên phận có lẽ đã hết. Nay, ngươi là Thục phi Đại Tần, ta là tam phu nhân của Tạ gia, chỉ sợ đời này sẽ khó gặp lại." Mài mực nước, Tạ Tửu Tửu nhìn mực trong nghiên mực dần dần sánh lại, cũng không hay biết đôi mắt của bản thân đã ướt át ửng đỏ. Tạ Tửu Tửu ngấn lệ gượng cười, chấm bút vào nghiên mực, hạ bút, viết xuống hai hàng lệ thư* uyển chuyển xinh đẹp nho nhỏ -- Hồng y ghìm ngựa quay đầu cười, hồi mộng mơ hồ thành người lạ. (*Hay còn gọi là chữ lệ. Là một kiểu chữ . Đây là loại chữ giản lược từ , gần với chữ viết Trung Quốc hiện đại.) Viết xong hai câu thơ, Tạ Tửu Tửu lại nặng nề thở dài, trong nháy măt khi khép đôi mắt lại, hai hàng nước mắt trượt xuống theo hai bên má, rơi trên giấy Tuyên Thành, thấm ra hai đóa hoa đào trắng bệch. Nếu như thiếu đi nét màu đỏ kia, trong trí nhớ chỉ còn lại một hình dáng nhợt nhạt, cho dù khó có thể quên, nhưng cuối cùng cũng không thể nhớ rõ đường nét khuôn mặt hồng y. Hồng y ở nơi nào? Nhớ đến sáu năm trước, nàng mang theo ba người hộ vệ một đường Bắc thượng tìm huynh trưởng, đi tới đô thành của Lương quốc, Cô Tang. Huynh trưởng Bắc thượng mười ba năm, vẫn chưa thấy quay về, nay nàng đã trưởng thành, tâm nguyện lớn nhất chính là tìm ca ca về, người một nhà vui vẻ đoàn tụ. Thuở nhỏ Tạ Tửu Tửu lớn lên ở Giang Nam, lần đầu bước vào đô thành Đại Lương tràn ngập phong cảnh Tây Vực này, cảm thấy tất cả đều là những thứ mới mẻ thú vị nàng chưa từng thấy qua, trong lòng không khỏi cảm thấy từng đợt kích động. Nữ tử Tây Vực tóc xoăn mắt xanh, có một loại phong vận* khác biệt, lại thêm trang phục hở rốn, chỉ có vài mảnh vải che đi những bộ phận trọng yếu, Tạ Tửu Tửu nhìn đến những nử tử đang buôn bán ngựa ở Tây Vực, hai gò má liền nhịn không được nóng ran lên. (*Cách ăn mặc) "Tại sao nữ tử nơi này lại không biết thẹn thùng như vậy?" Tạ Tửu Tửu cúi đầu vội vàng đi qua nơi này, còn chưa đi được vài bước, liền bị một tiếng ngựa kinh hãi hí vang kiềm lại bước chân. "Hu!" Chân trước của bạch mã nhấc lên không trung, hồng y nữ tử lập tức ghìm ngựa cười, nháy mắt với Tạ Tửu Tửu, liền xoay người nhảy xuống ngựa, cười nói với nử tử Tây Vực bán ngựa: "Cước trình của con ngựa này không tệ, bổn cung muốn nó!" Bổn cung? Chẳng lẽ nàng là người trong thâm cung? Vẻ mặt Tạ Tửu Tửu kinh ngạc, nhìn kỹ dung nhan của hồng y nữ tử này, trong sự quyến rũ mang theo anh khí, tươi sáng khẳng khía, lần đầu nhìn thấy, liền khiến cho người ta cảm thấy dễ gần. "Di? Vị tỷ tỷ Giang Nam này, tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào bổn cung?" Hồng y nữ tử cười hì hì hỏi một câu, lại làm cho Tạ Tửu Tửu bối rối thất thố lắc lắc đầu, ấp úng nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào. "Tìm công tử quan trọng hơn." Hộ vệ bên cạnh Tạ Tửu Tửu thấp giọng nhắc nhở, "Không cần dây dưa ở đây." "Ân." Tạ Tửu Tửu để bản thân trấn tĩnh lại, khẽ gật đầu, liền muốn dẫn hộ vệ rời khỏi nơi này. "Ai! tỷ tỷ Giang Nam!" Hồng y nữ tử nhanh hơn Tạ Tửu Tửu một bước, đứng chắn trước mặt nàng, "Trong thành Cô Tang này, chưa từng có ai dám không hành lễ trước bổn cung đã bước đi." "To gan!" Hộ vệ quát to một tiếng, lại bị Tạ Tửu Tửu phất tay ngăn lại. Chỉ thấy nàng đứng thẳng thân mình, thân ảnh cao gầy mảnh khảnh có vẻ phá lệ thẳng tắp, làm cho trong lòng người ta sáng ngời, vốn tưởng rằng Giang Nam có nhiều nhược chất nữ tử, không ngờ người đứng trước mặt này lại rất gan dạ sáng suốt, không làm cho người ta cảm thấy có chút khiếp sợ nào. "Tham kiến Công chúa điện hạ!" Tướng quân Đại Lương một đường chạy như bay tới hướng hồng y nữ tử chắp tay cúi đầu, hung tợn trừng mắt nhìn một hàng bốn người Tạ Tửu Tửu, bàn tay to phất một cái, nói, "Nhanh chóng bắt lấy đám điêu dân Giang Nam này!" Thì ra nàng là Công chúa Lương quốc? Nhớ lại những điều tra trước khi đến Lương quốc, tuổi tác của hồng y nữ tử trước mắt không cách biệt với Công chúa lắm, chỉ có một người, chất nữ của Lương chủ, Trương Linh Tố. Tuy rằng nét mặt Tạ Tửu Tửu mang theo kinh sắc, nhưng cách hành xử trái lại rất trấn tĩnh. Nàng có ý bảo hộ vệ bên cạnh đừng vội đánh bừa, ngược lại là áy náy hữu lễ cúi đầu với hồng y Công chúa. Hồng y Công chúa Trương Linh Tố nghiền ngẫm nhìn nữ tử Giang Nam dịu dàng trước mắt, cười trộm một tiếng, tựa hồ đang chờ đợi nữ tử cầu xin tha tội. Sau khi Tạ Tửu Tửu cúi đầu, vẫn đứmg thẳng thân mình, không nhanh không chậm nói: "Từng nghe nói Lương quốc là nhạc thổ* của Giang Bắc, dân phong nơi đây thuần phác, ổn định thịnh vượng." Nói xong, không nhìn đến thương kiếm sáng loáng vậy quanh mình, Tạ Tửu Tửu mang theo một phần khiêu khích nhìn hồng y nữ tử, "Từ xưa nhạc thổ có nhiều minh quân, chắc là Lương chủ có cách trị quốc, ngày nay mới có nhạc thổ Lương quốc của Giang Bắc này. Nếu Lương chủ là minh quân, Công chúa thân là minh châu của hoàng thất, tất nhiên cũng là người biết lễ biết pháp, nhất định từng nghe qua, người không biết không có tội, liền sẽ không so đo tính toán với du thương Giang Nam chúng ta." (*Quốc gia hòa bình thân thiện) Trương Linh Tố nghe đến vui vẻ, âm thầm tán thưởng nữ tử gan dạ sáng suốt trước mắt, "Tỷ tỷ Giang Nam biết lễ như vậy, bổn cung tất nhiên sẽ không so đo, nhưng thật ra..." Giảo hoạt cười cười, nàng chỉ chỉ ba người bên cạnh Tạ Tửu Tửu,"Vừa rồi dám to gan quát lớn với bổn cung, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng có ai dám quát lớn vời bổn cung như thế..." "Vậy, dân nữ liền thay điện hạ trừng phạt bọn họ." Tạ Tửu Tửu nói xong, hung hăng tát ba cái lên mặt các hộ vê, trong nháy mắt để lại dấu năm ngón tay rất rõ ràng "Là dân nữ quản giáo không chu toàn, mới để cho những người nô tài này làm càn như vậy, Công chúa điện hạ tất nhiên là độ lượng rộng rãi, bỏ qua cho bọn họ một lần." Trương Linh Tố chỉ cảm thấy những lời muốn nói đều bị nàng nói hết rồi, nếu như không theo bậc thang của nàng mà leo xuống, chỉ sợ người khó xử sẽ là chính mình, phải mang theo cái thanh danh hẹp hòi tính toán. "Thả bọn họ." Trương Linh Tố phất tay cho lui Tướng quân và tướng sĩ, vỗ vỗ bạch mã bên cạnh, "Tướng quân nhanh chóng giúp bổn cung đưa con ngựa này đến ngự mã giam chăm sóc chu đáo." "Dạ!" Tướng quân cúi đầu, từ trong lòng lấy ra một thỏi vàng, đặt trong lòng bàn tay nữ tử Tây Vực bán ngựa. Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu tỏ ý xin lỗi ba người hộ vệ bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này." "Tỷ tỷ Giang Nam, ngươi đã là viễn khách, bổn cung làm sao có thể không tiếp đãi ngưoi chu đáo chứ?" Trương Linh Tố đột nhiên đi tới bên cạnh Tạ Tửu Tửu, vươn một tay lên, nắm lấy ống tay áo của nàng, cười hì hì nói, "Đi, ta đưa ngươi đến phủ Công chúa nghỉ chân." "Công chúa, này hình như..." Các tướng sĩ chần chờ liếc mắt đánh giá Tạ Tửu Tửu một cái, tuy rằng Lương vương xưa nay có quan hệ hữu hảo với Tấn quốc, nhưng dù sao người của Tấn quốc không phải là người của Lương quốc, lần đầu gặp mặt liền tiến vào phủ Công chúa, vạn nhất có ác nhân nào lẫn vào, làm tổn thương Công chúa điện hạ, tội này ai cũng gánh không nổi a! Trương Linh Tố trừng mắt nhìn, cười nói: "Ở Lương quốc người có thể thương tổn bổn cung, bổn cung còn chưa từng gặp được một người nào, các ngươi đừng quên, quý phủ của bổn cung còn có vị cao tăng kia!" Các tướng sĩ nhất thời im lặng, đó là vị cao tăng nổi danh ở Tây Vực, không chỉ Phật pháp cao thâm, ngay cả võ công cũng rất tinh tuyệt, có hắn ở phủ Công chúa, quả thật còn hơn trăm người hộ vệ. "Nếu như không còn chuyện gì để nói, vậy liền lui xuống." Trương Linh Tố cười đến vui vẻ, xoay mặt qua, nhìn Tạ Tửu Tửu đang giật mình nhíu mi, lời nói mang theo thâm ý, "Bổn cung cảm thấy những thứ chơi đùa thú vị, cho tới bây giờ chưa từng lọt ra khỏi lòng bàn tay của bổn cung!" Tạ Tửu Tửu hơi trào phúng mà nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Xem người như đồ vật, không biết tôn trọng, chỉ sợ cho dù nắm được trong tay, cũng là vô ích." Trương Linh Tố hì hì cười, "Nơi này là Lương quốc, nếu như các ngươi không muốn phiền phức, vẫn là nghe theo lời của bổn cung, nếu không..." Ánh mắt nhìn về phía tướng sĩ bên cạnh, làm như uy hiếp. Tạ Tửu Tửu khó xử nhìn thoáng qua ba gã hộ vệ bên cạnh, đột nhiên ánh mắt xoay chuyển, ngửa đầu cười nói: "Như vậy, liền đa tạ ý tốt của Công chúa, Công chúa mời." Trương Linh Tố hơi ngạc nhiên, rõ ràng là chính mình đang chiếm thượng phong, nhưng mà nữ tử trước mắt tươi cười lại giống như đã tính kỹ trước mọi thứ, làm cho trong lòng nàng phát lạnh. "Công chúa điện hạ?" Tạ Tửu Tửu nhìn bộ dáng xuất thần của nàng, che miệng cười, bên trong thần thái, mang theo nét ôn nhu của Giang Nam, làm cho hồng y nữ tử không khỏi ngẩn ngơ, thất thần trong khoảnh khắc. Trương Linh Tố hồi phục tinh thần, xin lỗi cười cười, "Vậy...Vậy hồi phủ đi." ... "A..." Chuyện cũ như sương khói, sau lục năm, trong ánh sáng mông lung, Tạ Tửu Tửu lại mỉm cười, trước mặt rốt cuộc đã không còn hồng y nữ tử đường hoàng kia nữa. Dáng tươi cười dần dần trôi đi, Tạ Tửu Tửu cúi đầu nhìn bức họa nữ tử đang cưỡi ngựa trên nền giấy Tuyên Thành -- y bào tung bay, ngọc thủ giơ roi, chỉ tiếc, khuôn mặt lại trống không, không biết đó là nữ tử phóng ngựa mang theo anh khí khẳng khái như thế nào? Tạ Tửu Tửu ảm đạm cười khổ, đem bút đặt sang một bên, thê thanh nói: "Ta vẫn là đã quên mất bộ dáng của ngươi, ngươi đừng trách ta được không?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chỗ trống trên khuôn mặt kia, hốc mắt Tạ Tửu Tửu ửng hồng, lặng im nén lệ, "Duyên phận của chúng ta, thật sự chỉ cạn như vậy thôi sao? Ta không cam lòng, ngươi nhất định cũng sẽ không cam tâm, có phải hay không?" Trong phút chốc ngón tay siết lấy giấy Tuyên Thành, vò chặt trong lòng bàn tay, Tạ Tửu Tửu hít vào một hơi thật sâu, "Cho dù là muốn khóc, cũng phải gặp lại ngươi rồi mới khóc, cho nên, Tố Tố, ngươi chờ ta..." Tạ Tửu Tửu liên tiếp hít vào mấy hơi, làm cho bản thân trấn tĩnh lại, cảnh giác đi tới cửa phòng, cài then cửa thật kỹ càng, lại dựa sát lên cửa cẩn thận lắng nghe một chút, lúc này mới an tâm đi trở về án bàn. Nàng cúi đầu muốn cởi vạt áo, cảnh giác nhìn nhìn khung cửa sổ đóng chặt, xác định đã đóng cẩn thận, lúc này mới mở vạt áo ra, hai tay trượt xuống sờ ra phía sau thắt lưng, dường như đang tháo dây lưng gì đó ra. "Sột soạt" Vốn là phần bụng nhô lên đột nhiên lại trở nên bằng phẳng, thế nhưng lại có một cái túi vải trượt xuống, rơi xuống dưới chân.