Phất huyền thập tam khúc

Chương 17 : núi lạc hà

Hoàng đếĐại Tần thu thú, long trọng lại hùng dũng, Phù Kiên ngồi xe kim loan rời khỏi Trường An, mang theo một vạn binh mã chậm rãi tiến đến khu vực bên ngoài núi Lạc Hà trăm dặm thu thú, chỉ để lại một mình Thái tử Phù Hoành hai mươi bốn tuổi đóng ở Trường An, hoàn thành chiếu chỉ đại xá của Phù Kiên. Nhóm Thái y đều tự mang theo tiểu nội thị của bản thân bên cạnh, cưỡi ngựa đi theo đội ngũ cuối cùng, Hứa Thất Cố thỉnh thoảng lại nhìn qua Phù Trừng đang đi bên cạnh ngựa, sợ Phù Trừng thân kiều thịt quý, không thể chịu được một đường đi bộ bôn ba thế này. Phù Trừng luôn lắc đầu cười khẽ, thỉnh thoảng liền nâng mắt liếc nhìn bầu trời ngày thu cao xanh, cảm thấy tâm tình trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái, không biết ngày nào năm nào, mới có thể không cần kiêng kỵ mà tự do hành tẩu giữa trời đất? Quân vô hí ngôn, Phù Kiên tất nhiên dẫn theo hai vị sủng phi trong cung, tựa hồ Phù Kiên phá lệ coi trọng thu thú năm nay, ngoại trừ Thái tử, các Hoàng tử còn lại đều tuân chỉ đi theo, một đường chậm rãi đi về phía núi Lạc Hà. Rốt cuộc có thể tạm thời rời khỏi thâm cung lạnh như băng kia, Trương Linh Tố dấu không được nét vui mừng trên gương mặt, thỉnh thoảng lại vén rèm nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa. Tinh không vạn lí, du viễn mãn ý. (Trời xanh vạn dặm, xa xăm mãn nguyện) Trương Linh Tố mang theo sắc mặt vui mừng, thỉnh thoảng lại ngâm nga một vài tiểu khúc, mặc dù không thành một bài ca, lại làm cho người ta nghe thấy phải mỉm cười. Mộ Dung Yên ngồi cùng xe với Trương Linh Tố chính là giật mình nhìn vào bóng dáng của Trương Linh Tố, trầm mặc không nói, cho dù hôm nay có xuất cung lại như thế nào? Chính là vẫn sẽ phải trở về. Đàn Hương và Hồng Loan đi ở hai bên cạnh xe ngựa, chuẩn bị để hầu hạ chủ tử bất kỳ lúc nào, giữa hai người cách một chiếc xe ngựa, luôn là một người nghiên mặt, một người khác lại nhìn về phía trước, bước chân khó có thể đồng bộ, ngay cả nhìn nhau dường như cũng luôn bị bỏ lỡ. "Tỷ tỷ." Trương Linh Tố đột nhiên buông màn xe xuống, quay đầu mỉm cười nhìn Mộ Dung Yên, "Hôm nay cảnh sắc mùa thu rất đẹp, tại sao ngay cả liếc mắt một cái ngươi cũng không nhìn?" Ánh mắt đạm mạc của Mộ Dung Yên đặt trên cây đàn tỳ bà ở bên cạnh, "Hương sắc của hoa quỳnh chỉ là nhất thời, nhìn nhiều tất nhiên sẽ hoài niệm, sau này hồi cung lại khó có thể tái kiến, hôm nay tội gì phải tạo thành bận tâm cho ngày sau?" Trương Linh Tố lắc lắc đầu, cười nói: "Tỷ tỷ, làm sao ngươi biết được sau này chúng ta không thể lại nhìn thấy sắc thu này chứ?" Mộ Dung Yên giật giật khóe miệng, chính là đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua dây đàn tỳ bà, không có trả lời. Trương Linh Tố tựa hồ không có ý định để cho nàng thanh tĩnh, trái lại là ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Yên, ngón tay đè lên đàn tỳ bà, "Tỷ tỷ, chúng ta ở trước mặt Hoàng hậu cố tình đấu tới đấu lui, bất quá chỉ là cầu mong một chút tưởng miệm trong lòng, nhiều ngày qua muội muội đã suy nghĩ rất lâu, có chút chuyện muốn nói thẳng thắng với tỷ tỷ." Mộ Dung Yên hất ngón tay nàng ra khỏi đàn tỳ bà, thanh âm lạnh lùng nói: "Chúng ta ở trong hậu cung muốn nắm giữ được trái tim của quân vương đã là chuyện không dễ, muốn lật đổ Hoàng hậu là khó lại càng khó, bổn cung khuyên muội muội ngươi vẫn là từ bỏ ý định này đi." Trương Linh Tố có chút giật mình nhìn Mộ Dung Yên,"Tỷ tỷ thế nhưng lại nhìn thấu tâm tư của muội muội?" Mộ Dung Yên đem tỳ bà ôm vào trong lòng, ngón út phất động dây đàn vang lên thành tiếng, "Thái tử điện hạ rất được Hoàng thượng yêu thích, xưa nay Hoàng hậu nương nương lại dịu dàng hiền thục, bọn họ hành xử cẩn thận, lần này muội muội sao lại làm chuyện kiếm đi lệch mũi* chứ?" (*Tìm kiếm những phương pháp giải quyết chưa thật sự đúng đắn) Trương Linh Tố ảm đạm cười nói: "Nếu như có người muốn giết Thái thủ Bình Dương, tỷ tỷ nên làm sao đây?" Mộ Dung Yên sửng sốt, cẩn thận nhìn vào giương mặt Trương Linh Tố, "Nàng muốn xuống tay với đệ đệ?" Nét tươi cười của Trương Linh Tố mang theo ba phần chua sót, "Nếu như ta tránh không khỏi cái chết, tỷ tỷ có thể ở trong cung tiêu dao được bao lâu đây? Chỉ cần tỷ tỷ vừa ngã xuống, Thái thủ Bình Dương mất đi bảo hộ, chỉ sợ ngay cả sống sót quá ba ngày cũng còn khó." Mộ Dung Yên mỉm cười yếu ớt nói: "Bộ dáng đáng thương này của muội muội, ở trước mặt bổn cung không cần giả vờ thì tốt hơn. Lúc trước ngươi mượn chuyện tạo đường sống cho Tiểu Đồng Tử, bày bố cục làm cho Hoàng thượng nhận lời mang chúng ta xuất hành, tất nhiên không phải chỉ đơn giản là vì muốn cùng thánh giá xuất hành. Tiểu Đồng Tử không chết, dĩ nhiên ngươi có thể bình yên mấy ngày, nhưng mà, chung quy tránh không được quá lâu, nếu như thật sự muốn cao chẩm vô ưu, việc có thể làm, hoặc là phượng phi cửu thiên, bước lên ngôi Hoàng hậu, hoặc là bồi dưỡng một vị Hoàng tử làm Thái tử, xóa bỏ điểm tựa của Hoàng hậu." Nét tươi cười của Trương Linh Tố cứng đờ, "Thật sự là chuyện gì cũng trốn không thoát ánh mắt của tỷ tỷ a." "Nếu như muội muội làm Hoàng hậu, đối với bổn cung mà nói, cũng là điều tối kỵ, bổn cung tuyệt đối sẽ không giúp ngươi đi một bước này." Mộ Dung Yên hờ hững mỉm cười, "Chính là, xưa nay bổn cung không thích nợ ân tình của người khác, nếu ngươi đã để cho Tiểu Đồng Tử một đường sống, tất nhiên bổn cung cũng nên trả lại ngươi một phần nhân tình." Dừng lại một chút, Mộ Dung Yên nhẹ nhàng phẩy dây đàn tỳ bà, "Muội muội cảm thấy, ngoại trừ đương kim Thái tử, Hoàng thượng còn thích vị Hoàng tử nào nữa?" "Chỉ sợ vẫn là Thái tử." Trương Linh Tố lắc đầu thở dài. "Nếu như ngàn vạn sủng ái đều đặt vào một người, tất nhiên sẽ bị người khác oán hận." Mộ Dung Yên nói xong, nhìn vào ngón giữa bàn tay trái, "Bên cạnh ngón giữa, còn có ngón trỏ, từ xưa Thái tử là lập trưởng không lập ấu, nhưng cố tình bởi vì là nhi tử thứ thiếp, Trường Lạc công thân là trưởng tử chỉ có thể nhìn đệ đệ bước lên ngôi vị Đông cung, muội muội ngươi nghĩ xem, đổi lại là ngươi, trong lòng có oán khí hay không?" Trương Linh Tố bừng tỉnh đại ngộ, "Không nghĩ tới tỷ tỷ thân ở thâm cung, thế nhưng đối với thế sự lại có cái nhìn thấu triệt như vậy." "Tương tự, muội muội ngươi thận trọng, từng bước cẩn thận, bổn cung bất quá là dựa theo tâm tư của muội muội, theo muội muội đi một bước này mà thôi." Mộ Dung Yên nói xong, vén rèm nhìn núi Lạc Hà phía xa xa, "Chúng ta chung quy không phải là người cùng đường, trên đường hồi cung, bổn cung không muốn ngồi cùng xe với ngươi." Trương Linh Tố biết ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Yên, nói thẳng ra là, Mộ Dung Yên không muốn bị liên lụy. Trương Linh Tố nghe được rõ ràng, gật đầu cười nói: "Nhân tình này của tỷ tỷ, ngày sau muội muội tất nhiên sẽ trả lại cho tỷ tỷ." "Bổn cung thật ra không quan tâm ngươi trả hay không trả, thầm nghĩ trải qua những ngày thanh tĩnh ờ trong cung." Nói xong, Mộ Dung Yên buông màn xe xuống, quay đầu nhìn Trương Linh Tố, "Nhân lúc hôm nay chúng ta còn ngồi cùng xe, ngươi nói xem nên làm sao để đẩy Tiểu Đồng Tử đến trước mặt Hoàng thượng?" Trương Linh Tố thần bí cười cười, "Nay sắc thu vừa đúng, tỷ tỷ không ngại ngắm nhìn phong cảnh trước đi, đến khi có thời cơ thích hợp, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng." Mộ Dung Yên lại vén rèm lên, kinh ngạc nhìn núi Lạc Hà ở phía xa xa, dường như đang thất thần suy nghĩ gì đó. Trương Linh Tố cũng không nhiều lời nữa, chính là sửa sang lại áo choàng hồng sắc khoác trên người, từ trong lòng lấy ra một dải lụa trắng, quấn quanh bàn tay, đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có sợ chết không?" "Có ý gì?" Mộ Dung Yên sửng sốt, nhìn bàn tay trắng nõn của Trương Linh quấn trong dải lụa trắng, không rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì? "Ha ha." Trương Linh Tố mỉm cười không nói, chính là lắc lắc đầu, không lên tiếng đáp lại. Những cây phong khiến cho cả khu núi Lạc Hà mang một màu đỏ rực như lửa, xa xa nhìn qua, giống như một dãy núi nở rộ vô số những bông hoa lửa, một đường dọc theo sơn đạo đi vào, thỉnh thoảng có từng phiến là phong hình ngũ giác rơi xuống, giống như những chú bướm đang bốc cháy, rơi xuống dưới chân, sẽ hóa thành tro tàn. Ngự giá đi đầu đã đến doanh trại trên sườn núi chờ đợi từ lâu, Phù Kiên từ trên xe kim loan bước xuống, ánh mắt sắc bén quét ngang qua sáu vị Hoàng tử mặc giáp đứng thành hàng trước mặt, nghiêng mặt hỏi Tướng quân hộ vệ đứng ở bên cạnh, "Hôm nay thời tiết thích hợp, nhanh chóng chuẩn bị chiến mã, trẫm muốn cùng các nhi tử thu thú trong núi, nhìn xem kỹ thuật kỵ xạ của các con có tiến bộ hay không?" "Dạ." Tướng quân hộ vệ cung kính hướng Phù Kiên cúi đầu, phất tay ý bảo mã phu trong doanh trại kéo bảy con chiến mã đến trước mặt. Quan văn đi theo cung kính nói: "Trong núi đa số là mãnh thú, Hoàng thượng vẫn là thay đổi giáp y trước, sau đó lại lên mã đi săn đi." "Trẫm chỉ sợ mãnh thú không chịu đi ra thôi!" Phù Kiên lắc đầu nói xong, liền sải bước tiến lên chiến mã trước tiên, cầm lấy trường cung vắt bên yên ngựa, hào thanh nói: "Các hài nhi, hôm nay thu thú, trẫm muốn nhìn thấy bản lĩnh của các con!" "Tuyệt đối sẽ không làm phụ hoàng thất vọng!" Sáu vị Hoàng tử đồng thanh dứt lời, cùng xoay người lên ngựa. "Không tốt!" Đột nhiên nghe thấy bên ngoài doanh trại vang lên một tiếng thét kinh hãi, một gã nội thị vội vàng chạy vào trong doanh trại, "Hoàng thượng, không tốt! Lúc lên núi xe ngựa của hai vị nương nương bị đứt dây cương, xe ngựa liền trượt dọc theo sơn đạo!" "Nhanh chóng cứu lấy ái phi!" Phù Kiên vội vàng kéo chặt dây cương, không đợi tướng sĩ trong doanh trại chạy đến cửa trại, Phù Kiên liền đã xông ra ngoài trước. "Thỉnh các vị điện hạ chờ ở trong doanh trại, các tướng sĩ còn lại theo bổn tướng nhanh chóng đuổi theo Hoàng thượng!" Bàn tay to lớn của Tướng quân hộ vệ vung lên, liền mang theo một ngàn kỵ binh đuổi theo Phù Kiên xông ra ngoài. Xe ngựa trượt dọc theo sơn đạo lao xuống rất nhanh, đội ngũ đi cuối cùng là Thái y cùng nội thị, nhìn thấy tình cảnh như vậy, phần lớn người ngựa đều theo bản năng mà tránh ra, chỉ có số ít người đứng ở giữa đường chắn lấy xe ngựa, tuy nhiên sức lực thật sự là quá nhỏ, xe ngựa đánh vào người bọn họ, chuyển phương hướng, ngược lại là cuốn theo bọn họ cùng trượt xuống một sườn dốc của sơn đạo. Phu xe cả kinh tái mặt, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nhìn thấy vài tên tiểu nội thị bị cuốn theo lao xuống. Hứa Thất Cố kinh hồn chưa định liền nhìn về phía người đứng bên cạnh, làm sao còn thấy thân ảnh của Phù Trừng, không khỏi gấp giọng kêu to: "Tiểu Đồng Tử!" Xoay người xuống ngựa, Hứa Thất Cố nhìn xuống đường dốc, xe ngựa chìm vào trong rừng phong đỏ rực như lửa nhìn đông nhìn tây không còn thấy bóng dáng, vài tên tiểu nội thị ôm lấy cây phong làm vật cản, nhưng không có một ai là Phù Trừng! "Ái phi!" Phù Kiên thúc ngựa vọt tới nơi, bi phẫn cất tiếng hét lớn về phía sườn dốc, "Nhanh chóng đi xuống cứu lấy ái phi của trẫm! Nếu như ái phi xảy ra chuyện gì, trẫm lập tức lấy đầu của các ngươi!" Dân chúng Trường An đều biết, bên dưới sườn dốc của sơn đạo trên núi Lạc Hà này, kỳ thật là một vực sâu, phàm là người từ trên sơn đạo này vô ý trượt xuống, đa số là có đi không về. "Dạ! Dạ!" Nội thị theo sát các tướng sĩ thăm dò dọc theo sườn dốc đi xuống tìm kiếm, lá rụng ẩm ướt trơn trượt, bất cẩn một cái liền sẽ rơi xuống sườn dốc, mất mạng. Nội thị cùng các tướng sĩ tìm kiếm phải cẩn thận, tốc độ liền càng chậm, luôn là một tay ôm cây lần đi xuống dò tìm, đi xuống phía dưới lại buông tay ra ôm lấy thân cây tiếp theo, ôm lấy thân cây lại tiếp tục dò tìm. Nửa canh giờ qua đi, bỗng nhiên nghe thấy một tướng sĩ cao giọng hô: "Hoàng thượng! Xe ngựa ở phía dưới ba trượng, không biết hai vị nương nương ở bên trong có bình yên hay không?" Phù Kiên nghe được lo lắng, gấp giọng nói: "Nhanh chóng kéo xe ngựa lên!" "Dạ!" Những tướng sĩ đứng trên sơn đạo tìm chút dây thừng xung quay, giữ chặt một đầu, ném một đầu khác xuống, được những tướng sĩ ở phía dưới bắt được, nắm lấy dây thừng thật chặt. "Nắm chắt dây thừng!" "Dạ!" Những tướng sĩ ở phía dưới nắm chặt dây thừng trượt xuống bên cạnh xe ngựa, vội vàng nhấc màn xe lên, gấp giọng nói: "Nương nương!" Sắc mặt cứng đờ, ở bên trong sao lại không có người nào? Chỉ thấy bên cửa sổ trong chiếc xe ngựa rách nát có một chút vết máu, đỏ đến kinh hoàng, cây đàn tỳ bà thường ngày Hiền phi yêu thích nhất vỡ nát ngay đó, "Chẳng lẽ là hai vị nương nương đã từ cửa xe --" Tướngsĩ không dám tiếp tục nghĩ nữa, chỉ nhìn theo hướng cách cửa xe không xa, chínhlà vực sâu trong lời đồn!