Phật đạo
Chương 110 : Thực lực côn lôn (1)
“Xin tiền bối yên tâm, tư liệu của phái Côn Lôn nằm trong phòng tài liệu của Long tổ, số tư liệu đó cũng được xem như cơ mật không cho phép mang ra ngoài đâu, nhưng vãn bối là tổ trưởng Long tổ sao chép một bộ lén đem ra chắc không thành vấn đề, nhanh thì 2 ngày, chậm thì 5 ngày, nhất định sẽ tận tay giao cho tiền bối.” Cũng chả phải chuyện gì to tát, Hướng Huy tất nhiên có thể làm được.
Chỉ cần lấy lòng được vị đại gia này, có việc rắc rối gì cứ nhờ hắn đứng ra giải quyết hộ. Hướng Huy lờ mờ đoán ra Chu Thanh muốn lấy tư liệu về Côn Lôn chắc chắn không hề đơn giản, nhưng hắn không dám hỏi cho rõ ràng, hơn nữa chỉ cần rắc rối không rơi trúng đầu mình, Hướng Huy còn vui lòng đứng ngoài cuộc xem trò hay ấy chứ. Vốn nghĩ bị trả thù, bây giờ nguy hiểm tan biến theo mây khói, còn vô duyên vô cớ lôi kéo quan hệ được với một đại cao thủ, Hướng Huy thậm chí nảy sinh ảo giác: Gần đây ta đang vận phải vận số may mắn chăng? Truyện "Phật Đạo "
Thật ra Chu Thanh hãy còn toan tính khác, mượn sức Hướng Huy khống chế Long tổ, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc, ngày dài tháng rộng, việc gì cũng phải từ từ tiến hành. Hiện nay mình đang ở Thục Sơn, dù Côn Lôn muốn tìm mình trả thù cũng không thể đánh thẳng lên Thục Sơn, hơn nữa Càn Cơ lão đạo dùng nguyên thần đoạt lấy thân xác của đồ đệ Nhất Vân Tử, việc này e rằng lão sẽ khó ăn nói với trên dưới phái Côn Lôn nên Chu Thanh cũng không lo lắng lắm, trong khoảng thời gian này cố gắng nâng cao thực lực và thế lực của mình, chuẩn bị chu đáo vẫn hơn, Côn Lôn là môn phái thái sơn bắc đẩu, Chu Thanh không dám mảy may xem thường. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh phất tay một cái, vầng hào quang vàng chóe mờ mờ ảo ảo chụp lấy 3 người, cảnh vật xung quanh biến đổi, 3 người về đến Thục Sơn động thiên. Chu Thanh toàn thân nóng bừng bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, trong lòng nguyền rủa: Sử dụng không gian ảo trong Thục Sơn động thiên này khó khăn hơn bình thường gấp mấy lần, sớm biết vậy nói chuyện luôn ở bên ngoài cho rồi, chỉ có vài phút mà đã tiêu hao mất gần một nửa chân nguyên của ta.
Chu Thanh rất thích Thục Sơn động thiên này, nóng lòng muốn cướp ngay lấy làm của riêng, nhưng cách nghĩ này chỉ nghĩ chơi thoáng qua thôi, Chu Thanh đã hạ quyết tâm, đợi khi giải quyết xong ân oán với Côn Lôn sẽ đến dưới biển dùng Tị Thủy Thần Châu khai phá động phủ của riêng mình, còn về công việc Bạch Khởi đã nhờ, cứ quên nó đi, dù sao thì Bạch Khởi cũng bị nhốt trong Sơn Hà Xã Tắc đồ không thoát ra ngoài được, không sợ hắn đến gây rắc rối với mình đâu.
Một ngọn núi xanh biếc trải dài mấy mươi dặm, cao hơn 500 trượng, đỉnh núi không giống như mấy đỉnh núi nhọn hoắc một màu xanh thẳm xung quanh, đỉnh núi này hình như bị san ủi trở thành bằng phẳng, một khoảng đất rộng mấy dặm hiện ra, mặt đất đều là nham thạch màu xanh cứng rắn, hình như được tinh luyện qua, tụ thành một khối bóng loáng phẳng phiu, lấp lánh sắc xanh dìu dịu, một tòa cung điện to lớn hùng vĩ được xây dựng ở đây, cung điện cao mười mấy trượng, cũng được đẽo gọt từ đá tảng màu xanh, chỉ là trên mặt đá chấm phá thêm rất nhiều màu sắc dùng trang trí nên không hề đơn điệu.
Cung điện chỉ mở cổng chính, tấm biển phía trên cổng chính có khắc 4 chữ to: Trừ Ma Vệ Đạo. 4 chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa, nét khắc ẩn chứa một luồng khí sắc bén lợi hại, hoàn toàn không mang phong thái phiêu diêu nho nhã của người tu đạo.
Khoảng đất trống phía trước đại điện vốn là một mảng đất trống màu xanh ngọc bằng phẳng, nhưng không biết vì sao xung quanh lại mọc lên một hàng cây ngô đồng cao lớn, lá cây lấp lánh ánh nắng, bóng bẩy như được bôi lên một lớp mỡ, mùi thơm của cây lá sun sê phảng phất tạo cảm giác khoan khoái cho con người. Gốc rễ của hàng cây ngô đồng và mặt đất đá xanh như hòa làm một, không nhìn ra khe nứt và thổ nhưỡng duy trì sự sống cho cây, rất nhiều chim chóc đủ màu sắc làm tổ trên hàng cây ngô đồng, líu lo hót vang không ngừng, tạo ra đôi chút âm thanh trong không gian tĩnh mịch này.
Nếu treo mình trên cao thì sẽ phát hiện hàng cây ngô đồng sinh trưởng trên đỉnh núi xem tựa mọc tạp nham không theo quy tắc nào hết, thật ra lại có vẻ huyền diệu trong đó, từng cơn gió mát mang theo linh khí từ bên dưới ùa lên, bị những cây ngô đồng to lớn hấp thu.
Khoảng sân rộng lớn phía trước đại điện đã có ba bốn vị tu sĩ mặc đạo bào xuất hiện, hai đạo kiếm quang chao lượn đâm chém, một đạo màu vàng óng ánh, dài 3 trượng, rộng hơn thước, bay lượn với tốc độ nhanh trong không trung lại không phát ra tiếng xé gió nào, đạo kiếm quang kia màu xanh lợt, tạo cho người ta cảm giác trong suốt như pha lê, hai đạo kiếm quang chênh lệch không nhiều, chốc chốc lại chạm nhau trên không trung, mỗi lần va chạm đều nổ ra một luồng khí canh kim dữ dội bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Nhưng mỗi khi luồng khí canh kim bắn ra ngoài khu vực cách hàng cây ngô đồng 3 thước, hào quang ngũ sắc liền lóe lên, trong không khí xuất hiện 6 cây cờ dài hơn trượng, mỏng như cánh ve, ẩn chứa mây khói trong đó không ngừng lay động, luồng khí canh kim bắn trúng mặt cờ như rơi vào biển khơi, tan biến nhanh chóng không để lại chút vết tích nào.
“Ha ha! Chu đạo hữu đã khiêm nhường rồi!” Linh Hư lão đạo liên tục thay đổi tư thế tay, đạo kiếm quang màu vàng hóa thành hàng trăm luồng sáng dài hơn thước kết thành chiếc lưới vàng chóe, trói gô lấy thanh phi kiếm xanh lợt trong suốt kia, mặc cho Chu Thanh vận sức đẩy tới thế nào, thanh phi kiếm đều không thể nhúc nhích thêm một phân.
Chu Thanh thở dài, xuôi tay xuống, Linh Hư lão đạo cũng thu lại thanh phi kiếm vàng chóe, thanh phi kiếm xanh lợt thoát khỏi bị trói buộc, bay trở về tay Chu Thanh.
“Chu đạo hữu quả nhiên đạo hạnh cao thâm, bần đạo chẳng qua nhờ vào thanh phi kiếm cực phẩm này nên mới chiếm thế thượng phong, nếu đổi lại là một thanh phi kiếm bình thường, e rằng bần đạo đã chịu thua thiệt rồi!” Linh Hư lão đạo trong lòng vô cùng kinh ngạc, lão đột nhiên nổi hứng muốn thử tài Chu Thanh nên mới Chu Thanh so tài kiếm thuật, ai ngờ Chu Thanh không những công lực tinh thâm, dùng thần niệm điều khiển phi kiếm, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, cứ từ các góc độ quái lạ đâm tới, khiến lão không đoán biết được vị trí cụ thể của phi kiếm đối thủ, nếu không vì phi kiếm của lão là một món bảo vật của Thái Nguyên động, về chất lượng cao gấp mấy lần, tin chắc sẽ bị thua chứ chẳng đùa, hơn nữa thủ pháp kiếm thuật của Chu Thanh hơi chút tương đồng với kiếm pháp của Thục Sơn, chỉ có điều kiếm đạo Thục Sơn xưng hùng thiên hạ, năm xưa khai phái tổ sư Trường Mi đạo nhân có chút giao tình với hải ngoại tán tu, ngẫu nhiên có chút tương đồng cũng không có gì lạ, Linh Hư lão đạo cũng không nghi ngờ gì.
Bộ kiếm thuật này của Chu Thanh chính là kết hợp bí quyết Kiếm Khí Lăng Không của Thục Sơn và đao pháp thần diệu của tên quỷ tướng ở dưới mặt đất Trường Bình tự sáng tạo ra, thêm vào đó Chu Thanh có thần niệm mạnh mẽ, dùng thần niệm điều khiển phi kiếm tất nhiên linh hoạt hơn nhiều so với dùng chân nguyên, Linh Hư lão đạo quả xứng danh cao thủ, trước những đòn quái dị của mình mà còn bình tĩnh ứng phó, cuối cùng thoải mái đánh bại được mình, nhưng nếu không vì chất lượng thanh phi kiếm của mình quá kém, Chu Thanh cho dù không thắng được Linh Hư lão đạo, ít ra cũng có thể cầm cự ngang ngửa. Nếu xét về pháp bảo phi kiếm, hiện nay Chu Thanh đúng là hơi thiếu thốn, Hóa Huyết thần đao mà đem ra dùng chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức, binh khí Ma đạo không thể đưa ra cho người ta thấy được, Roi Đả Thần cướp từ Càn Cơ lão đạo càng khỏi nói rồi. Chu Thanh giờ đã là thân phận tông sư, ít ra phải có một món pháp bảo ra trò mới phải, bằng không dùng một thanh phi kiếm cũ nát thế này, đồn ra ngoài còn không bị người ta cười chê sao?
Khai phái đại điển của Thục Sơn đã trôi qua 2 ngày rồi, Linh Hư lão đạo cũng đã tuyên bố thân phận Khách Khanh trưởng lão Thục Sơn của Chu Thanh trước Đạo môn đồng đạo, bây giờ gần như tất cả người trong tu đạo giới đều biết Thục Sơn lôi kéo được một vị đại cao thủ đẳng cấp tông sư, nhất là thân phận hải ngoại tán tu của Chu Thanh càng khiến một số người khó nắm bắt lai lịch của hắn.
Trong một lúc mấy chữ hải ngoại tán tu, Thiên Đạo tông lan truyền khắp tu đạo giới trung thổ, Thục Sơn giờ đã có hai vị cao thủ đẳng cấp tông sư, nhất thời uy danh lại được nâng lên một bậc, khí thế có phần ngang ngửa với cả Côn Lôn. Vốn dĩ khai phái đại điển của Thục Sơn, Côn Lôn không có ai tới chúc mừng, còn trưởng môn của hai đại môn phái khác cũng chỉ đứng ngoài cửa một lúc, ngay cả sơn môn còn chưa bước vào thì đã bỏ về, một số tu sĩ bất mãn với Thục Sơn có tâm lí chờ xem phen này Thục Sơn mất mặt thế nào, sự xuất hiện của Chu Thanh, có thể nói là cứu vãn phần nhiều sỉ diện giúp Thục Sơn.
Linh Hư lão đạo chính là muốn điều ấy diễn ra, cột chặt Chu Thanh lại gắn với Thục Sơn, Thục Sơn có hai nhân vật tông sư đều là đại cao thủ Phản Hư, tin tức truyền ra ngoài, sau này môn hạ đệ tử có tranh giành linh dược hoặc bảo vật gì đó với đệ tử các môn phái khác, có ai dám không nể mặt nào? Tuy Thục Sơn vẫn còn che giấu thực lực, không tiện để lộ quá nhiều, giờ đây chí ít đã lấn át được Côn Lôn rồi.
Chu Thanh sao mà không nhận ra ý đồ của Linh Hư lão đạo được chứ? Mình cũng cần lợi dụng Thục Sơn mà. Chu Thanh đã kết thù với Côn Lôn, bây giờ nếu Côn Lôn muốn đối phó với hắn thì cũng phải e dè Thục Sơn, ít ra không dám giương cao ngọn cờ chính nghĩa nói là trảm yêu trừ ma vây đánh hắn, còn ngầm tìm hắn trả thù, Chu Thanh xưa nay toàn hành động lén lút quen rồi, đâu có sợ những trò này.
“Chu chân nhân ở hải ngoại tịnh tu đạo pháp vô thượng, đâu thể giống chúng ta dùng thuật mượn phi kiếm pháp bảo yếu kém này chứ.” Lão đạo sĩ có khuôn mặt hồng hào bên cạnh vung tay một cái, 6 cây cờ dài hơn trượng lấp lánh ánh sáng nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ dài hơn tấc, rơi trở vào lòng bàn tay.
“Lục Hợp Chí Dương kỳ của Liệt Dương chân nhân quả nhiên là pháp bảo thời thượng cổ, tiên vật do Thuần Dương chân nhân để lại.” Chu Thanh nghe lão đạo sĩ kia nói chuyện, quay sang tâng bốc một câu.
Lão đạo sĩ này chính là Liệt Dương lão đạo, tông chủ tại nhiệm của Thuần Dương tông, nghe nói Thuần Dương tông kế thừa đạo thống từ Lã Thuần Dương, một trong Thượng cổ bát tiên. Tuy Thuần Dương tông có danh tiếng không lẫy lừng bằng tứ đại môn phái Côn Lôn, Thục Sơn, Mao Sơn, Long Hổ sơn, nhưng thực lực bất phàm, bản thân Liệt Dương lão đạo là cao thủ Hóa Thần hậu kì, Thuần Dương tông không có sơn môn động thiên thuộc về mình, lại có nhiều sản nghiệp trong thế giới phàm tục, môn hạ đệ tử đông đúc, sức ảnh hưởng trong tu đạo giới cũng không hề nhỏ.
Vân Hà tiên tử ở ngay bên cạnh quan sát Chu Thanh và Linh Hư lão đạo so tài phi kiếm, đối với kiếm thuật xuất thần nhập quỷ của Chu Thanh cũng cảm thấy hiếu kì.
“Thanh phi kiếm của bần đạo vừa rồi so tài bị mất đi linh khí phải luyện lại rồi. Linh Hư đạo hữu, vậy ta xin phép đi khỏi một lúc.” Chu Thanh đột nhiên phát hiện khí tức của Hướng Huy trong Thục Sơn động thiên, nghĩ chắc tên Hướng Huy này đã lấy được tư liệu của phái Côn Lôn. Chu Thanh ngầm lưu lại dấu ấn thần niệm trên người Hướng Huy nên hắn vừa xuất hiện là Chu Thanh nhận biết được ngay
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
2 chương
6 chương
30 chương
2 chương
45 chương
99 chương