Pháp sư vô tâm

Chương 25 : Bỏ trốn mất dạng

Nguyệt Nha gắt gao ôm lấy chạc cây, gắng hết sức để không gây thêm phiền. Cố đại nhân nắm chặt súng nhằm vào miệng động sẵn sàng. Vô Tâm ngồi xổm phía trước quan sát gã lính chết vừa sống dậy càng chạy càng gần. Ánh trăng mờ ảo, thị lực Nguyệt Nha và Cố đại nhân có hạn, chỉ nhìn ra tên lính dường như bị người ta lột một lớp da, lột còn chưa sạch máu thịt đầm đìa chỗ còn chỗ mất. Vô Tâm càng nhìn càng rõ, tên lính cơ bản là bị ăn mòn, có lẽ nửa người đều bị tay quỷ kéo vào tường nhưng giãy ra được, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thoát khỏi một viên đạn của chỉ huy. Tên lính tựa hồ theo hơi người tìm đến, từng bước dặt dẹo như không điều khiển nổi hai chân. Dừng lại dưới tàng cây ngẩng đầu, giơ hai tay ôm lấy thân cây, gương mặt mơ hồ dữ tợn. Đột ngột từ từ há miệng, càng há miệng càng mở to, khóe miệng vậy mà dần kéo đến mang tai. Nguyệt Nha cố nén không run, Cố đại nhân cắn răng nói với Vô Tâm: "Sư phụ, cậu trốn trước để ta cho hắn một viên!" Vô Tâm quay lưng nhấc tay cản Cố đại nhân: "Hắn đã chết, không sợ anh giết. Có bùa không?" Cố đại nhân cầm súng vỗ vỗ quanh người nhất thời không tìm ra. Nguyệt Nha mở miệng: "Có có, Cố đại nhân ở túi trong! Anh không phải ngày nào cũng ầm ĩ muốn lên núi tìm vàng sao? Tôi sợ anh đánh mất nên khâu túi trong để vào!" Cố đại nhân bình tĩnh lại cho tay vào trong áo bông, quả nhiên đụng thấy cái túi. Xé rách miệng túi được khâu hơi cẩu thả lấy ra một tập bùa: "Tìm được rồi, dùng thế nào?" Vô Tâm vươn tay: "Đều là bùa trấn quỷ, tùy ý lấy ra là được!" Cố đại nhân lập tức xoay người đưa lá bùa, Vô Tâm cầm rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, người rõ to mà linh hoạt như rắn. Đón đúng hướng trước mặt gã lính đánh ra một chưởng, chụp lá bùa lên mi tâm đối phương! Động tác tên lính lập tức cứng lại, nửa người bám vào thân cây. Vô Tâm theo dõi hắn, trong lòng cũng hơi lo lắng không biết Xuất Trần Tử vẽ bùa có hiệu nghiệm không. Nếu không chỉ còn nước cùng tên người chết sống lại này đánh một trận. Cứ như thế một lúc lâu, tên lính bắt đầu có phản ứng. Điên cuồng lắc lắc hòng thoát thân, lùi lại như muốn cắn xé Vô Tâm, nhưng Vô Tâm vững vàng đè chặt mi tâm hắn quyết không lùi bước. Vẻ mặt hắn càng ngày càng hung ác thống khổ, trong cơ thể như vỡ ra, gương mặt liên tiếp lồi lên lõm xuống. Thân xác như chảy xuống, lớp da như dính vào thân cây. Bỗng nhiên con mắt phồng lên rồi nổ mạnh, một đám máu đậm đặc bắn phọt ra. Vô Tâm nghiêng đầu tránh đồng thời dồn lực vào tay: "Người cũng đã chết, xác bị ngươi hủy, ngươi còn không buông tha?" Đêm đen tĩnh lặng, giọng nói Vô Tâm như chuông đồng: "Có oán báo oán, có thù bào thù. Trốn trong động đau khổ có ý gì? Một lần nuốt hơn hai mươi mạng người, nên thức thời trốn vào cái bình mà vụng trộm hí hửng, còn dám dùng người chết giả thần giả quỷ? Có tin không ta cho ngươi nắm muối, phơi nắng làm dưa muối ăn?" Mắng đến đây nâng tay đánh mạnh vào mi tâm tên lính, đem giấy bùa lún sâu vào trong máu thịt. Tên lính co rút trượt xuống, cuối cùng ngã ngồi dưới gốc cây đại thụ. Cố đại nhân nhẹ nhàng thở ra, cất tập giấy bùa và súng vào bao: "Sư phụ, xong rồi?" Vô Tâm kéo tên lính ra khỏi gốc cây mang đến miệng động. Đánh một cây diêm ném lên cái đầu trơn máu đốt thành một đống. Vô Tâm biết người này tất nhiên hồn phi phách tán, vừa rồi đều do oán khí trong động chi phối cơ thể, nên không cần niệm kinh hướng sinh. Đi vòng quanh miệng động một vòng thầm nghĩ: "Nếu cho Nhạc Khởi La cùng cái bình trong động đánh một trận, không biết ai thắng ai thua." Sau đó bỗng nở nụ cười, cảm thấy ý tưởng của mình rất thú vị. Đáng tiếc Nhạc Khởi La không phải đại ngốc, chắc gì mình gài bẫy cô ta sẽ chui vào. Bất ngờ xoay người nhặt một cành cây đốt lên ném vào chỗ tối, một đám khói lửa bùng lên thiêu người giấy thành tro. Vô Tâm không biết trên núi rốt cục còn bao nhiêu người giấy, hoài nghi chắc Nhạc Khởi La cũng chẳng quý trọng gì đám bộ hạ rẻ tiền này, dù sao muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhắm mắt quay tại chỗ một vòng không phát hiện người giấy. Trong rừng giờ mới sạch sẽ, chỉ có vài hồn phách vụn vặt du đãng quanh miệng động, mỏng manh không được việc gì. Đột nhiên hoang mang cau mày xoay người nhảy vào trong động. Đợi tới khi Vô Tâm lên mặt đất, Nguyệt Nha và Cố đại nhân cũng vừa chạy tới… Lúc ở trên cây không kịp ngăn Vô Tâm xuống động, hai người đều sợ hãi. Bây giờ tóm được một cánh tay Vô Tâm, răng nanh Nguyệt Nha vừa nhe ra tiếp xúc với không khí, Cố đại nhân đã lên tiếng: "Cậu xuống định chết a?" Vô Tâm lập tức đáp: "Tôi không vào sâu chỉ nhìn qua thôi." Nguyệt Nha hỏi: "Thấy gì?" Vô Tâm lắc đầu: "Không có gì." Cố đại nhân từng bước đi lên trước: "Không có thì đi thôi! Gã chỉ huy vừa nãy tôi nhận ra chính là bộ hạ của Đinh đầu to. Núi này không lớn, Đinh đầu to nhất định phái quân đến bao vây. Nhân trời chưa sáng chúng ta nhanh chạy ra ngoài!" Vô Tâm kéo Nguyệt Nha đuổi theo: "Vàng trong động còn muốn không?" Cố đại nhân lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần, thật sự không cần!" Vô Tâm đi không xa liền phát hiện Cố đại nhân đi trước dẫn đường linh tinh, bước chân hỗn độn đông một bước tây một bước không rõ ràng. Cố đại nhân cũng thấy kỳ quái, từng bước tiêu sái đi tới mà quay đầu lại phát hiện mình đi thành một vòng. "Sao lại thế này?" Cố đại nhân hơi hoảng hốt: "Này không phải do quỷ chứ?" Vô Tâm kéo Cố đại nhân dựng lại: "Sợ cái động quỷ kia tối nay đổi khẩu vị, muốn đem toàn bộ vật sống trên núi dẫn vào!" Nguyệt Nha đưa ra chủ ý để Cố đại nhân dán bùa lên người. Cố đại nhân cười nhạt cho là đàn bà kiến thức nông cạn: "Giấy bùa trấn quỷ dán vào người có ích gì?" Nguyệt Nha không chấp hắn: "Vây anh nói làm sao bây giờ? Dù sao ông bà chỗ tôi thường nói nếu gặp tường chắn của quỷ, tụt quần tiểu ra nước là được." Cố đại nhân đẩy Vô Tâm: "Nước tiểu!" Vô Tâm trước mặt Cố đại nhân và Nguyệt Nha không kiêng kị cái gì xoay người tụt quần. Nhưng hai người trơ mắt một lát thấy hắn đến cái rắm cũng chưa xì ra. Cố đại nhân nhìn hắn chậm chạp gấp đến cồn cả bụng: "Mẹ nó, tôi cũng không có nước tiểu, Nguyệt Nha em có không?" Nguyệt Nha nhổ hắn một miếng lập tức nói: "Ngoài nước tiểu còn có biện pháp khác. Miệng hai người ai bậy hơn? Vừa đi trước vừa chửi cũng có thể làm cho quỷ chạy mất!" Vô Tâm kéo quần hất cằm với Cố đại nhân: "Chửi!" Cố đại nhân hắng giọng bắt đầu chửi, ngữ khí mười phần giống mẹ chửi con, một bên ngẩng đầu chửi sao một bên cúi đầu phun nước bọt. Vô Tâm đi sau phát hiện quả nhiên hắn đã đi thẳng lại. Nguyệt Nha đối với Cố đại nhân phát sinh một lòng kính trọng nghiêm trang, nghĩ rằng mười người đàn bà có chồng quây lại một vòng, cũng không chửi lại một mình Cố đại nhân. Ba người từng bước tìm tòi đi về phía trước, cố gắng ra ngoài trước bình minh, bóng đêm ngày càng dày đặc như mực. Nguyệt Nha cái gì cũng không nhìn rõ, Vô Tâm thì nhắm mắt, Cố đại nhân quen đường có nhìn hay không cũng không sao. Đánh giá phía trước chính là cánh rừng bên cạnh, Cố đại nhân càng chửi đến lệch núi lệch sông, câu chữ ghê cả răng. Vô Tâm và Nguyệt Nha phía sau bật cười, đang cười chợt nghe "Bộp" một tiếng âm thanh liền im bặt. Vô Tâm ôm mặt đau đớn, đúng là Cố đại nhân lùi lại mấy bước đập vào. "Sư phụ!" Cố đại nhân như bị người bóp cổ, giọng lạc đi: "Xem xem, cái bình!" Vô Tâm trợn mắt nhìn xem, chợt thấy dưới tàng cây phía trước quả nhiên có cái bình cao nửa thước. Trong rừng đã tối đến năm ngón tay trên người cũng không thấy, thân bình lại hơi hơi phát sáng chiếu ra khỏi miệng một cái đầu phụ nữ hơi cúi. Một tay kéo Cố đại nhân ra sau, tiến từng bước nhìn vào cái bình. Giây tiếp theo hắn nhẹ giọng mở miệng: "Không phải sợ, chỉ là ảo giác. Chúng ta muốn đi nên cô ta luyến tiếc mà thôi." Sau đó một tay túm Nguyệt Nha một tay túm Cố đại nhân sải bước đi về trước. Ba người vừa đi qua cái bình, Vô Tâm mắt nhìn trước nói một câu: "Không cần quay đầu!" Nguyệt Nha không phải người tò mò gây chuyện, không cho quay đầu sẽ không quay đầu. Cố đại nhân sợ tới mức cứng cả cổ, muốn quay cũng không được. Chậm mà chắc đi từng bước, ba người cuối cùng ra đến đường lên núi. Vô Tâm ngửa đầu nhìn trời phát hiện chân trời ẩn ẩn hiện ra ánh sáng, là cảnh mặt trời sắp mọc nên để Cố đại nhân đi trước dẫn đường. Ba người một đường chạy chậm xuống núi, không dám trở về trấn chỉ có thể chạy thật xa. Núi Đầu heo có thể xem như tam quốc thu nhỏ, huyện Văn tuy thuộc về Đinh lữ trưởng, nhưng huyện phụ cận Trường An lại thuộc người khác. Ba người vừa đi vừa thương nghị, cuối cùng Vô Tâm cùng Cố đại nhân quyết định, trước đến huyện Trường An tị nạn tránh đầu sóng ngọn gió. Nguyệt Nha đi theo vô điều kiện, chỉ là nhớ nhà cùng với mấy trăm đồng đại dương cô chôn dưới đất. Đinh lữ trưởng phái binh lính vây quanh núi hai ngày, bốn phía thôn trấn cũng đều điều tra qua, cuối cùng không thu hoạch được gì kéo nhau về. Chỉ huy đứng trước mặt bà Chín, biểu hiện đủ dạng hoảng sợ miêu tả tình hình động quỷ, nhân tiện chối bỏ trách nhiệm của mình. Bà Chín đang không yên lòng ăn cơm trưa, mái tóc dài chia hai nửa búi lại, chợt thấy rất giống đồng nữ bên người Quan Âm. Môi phấn hồng mân mê nhè ra một khúc xương cốt nho nhỏ, ánh mắt lóe sáng dưới hàng tóc mái bằng. Người sống lâu từng trải sẽ không ngạc nhiên. Trên núi cư nhiên có một động quỷ ăn tươi nuốt sống, nghe qua thực đáng sợ nhưng cũng hợp lý, có thể có, có thể còn có. Động quỷ kỳ thật chẳng qua là một hình thức "Sát " khác, nuốt vào hồn phách tăng trưởng lực lượng. Nhưng nếu không có hồn phách cho nó nuốt, nó cũng chỉ ở tại chỗ bất động uống gió Tây Bắc. Nhạc Khởi La đối với động quỷ không có hứng thú lắm, trong lòng chỉ nghĩ đến Vô Tâm. Mấy kiếp người chưa cùng ai thân mật, cô rất khó coi trọng người khác. Đàng hoàng ngồi vững vàng trước bàn dùng giọng trẻ con ra lênh: "Tiếp tục tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác." Lúc trước không có những lời này, chỉ huy vẫn chưa dám nổ súng với Cố đại nhân. Nay được cam đoan chỉ huy liền vững dạ, đứng nghiêm chào bà Chín rồi hứng chí bừng bừng rời đi. Nhạc Khởi La chậm rãi liếm môi ngồi bất động. Vô Tâm liều mạng không sợ, nhưng cô sợ. Cho nên quyết định tạm thời tránh phía sau Đinh lữ trưởng. Cố đại nhân cùng lắm là tên vũ phu không đáng nhắc tới, Nguyệt Nha tuổi trẻ đầy đặn da thịt săn chắc, bộ dáng có vẻ rất ngon. Về phần Vô Tâm… cô nghĩ hương vị chắc chắn không ngon, bởi vì cơ thể sống nhanh chết nhanh mới tươi. Nhạc Khởi La cảm giác chính mình sống không được vui, cho nên muốn ăn thật ngon mặc thật đẹp để bù lại. Nếu vui vẻ cô sẽ không ăn người. Cửa phòng bỗng mở, Đinh lữ trưởng giống cây cột dáng đi ngốc na tiến vào: "Khởi La, có nhìn thấy bà Bảy không?" Nhạc Khởi La mỉm cười lắc đầu, bà Bảy Đinh gia cũng đã biến mất.