Pháp sư vô tâm

Chương 24 : Mượn đao giết người

Nhạc Khởi La không thể hoàn toàn khống chế Đinh Lữ Trưởng, hắn ôm cô hôn vài cái, cô tuy không thích nhưng vẫn để cho hôn. Đinh Lữ Trưởng hoàn thành tâm nguyện lại không nhớ nổi kế tiếp muốn làm gì, mất hồn lạc phách ngồi một hồi lâu. Hắn im lặng, Nhạc Khởi La cũng im lặng, cả hai ngồi yên trong phòng suy tư. Cô nghĩ mình luôn rơi vào mê muội đối với những chuyện thoạt nhìn không có khả năng. Hồn phách bất diệt vốn không có khả năng, cô nghiên cứu cả đời đem không thể biến thành có thể. Cơ thể bất diệt cũng vốn không có khả năng, cô đã nghiên cứu mấy kiếp mà đến gương mặt còn không giữ nổi. Vô Tâm mất nửa cái đầu, nói mọc lại liền mọc lại khiến cô mười phần hâm mộ, cho rằng Vô Tâm rất có tư cách làm bạn đồng hành với mình. Nhưng người trong lòng hắn lại là một con quỷ nhỏ dáng người hồ lô. Cô gái trẻ kia có thể sống, càng có thể khóc lóc om sòm, thật sự cũng chỉ là một cô gái mà thôi. Bình tĩnh suy xét thì không xứng với Vô Tâm. Hơi kéo mí mắt bên phải soi gương cẩn thận nghiên cứu vết máu, xem chán vết máu lại quay ngang quay dọc ngắm cái đầu. Nhìn kỹ rồi tự cảm thấy mình rất đẹp, thật đáng yêu. Từ bình hoa trên bậu cửa sổ phát ra tiếng lay động, là đống máu thịt của bà Tám mấp máy bên trong, tim gan phèo phổi băm ra bám vào vài hồn phách xa lạ. Bản năng của hồn phách không chịu yên nhưng đã bị Nhạc Khởi La che lại, không yên cũng không làm gì được. Không tư vị chép miệng, cô bỗng cảm thấy hơi đói khát. Cô còn nhỏ, khẩu vị cũng nhẹ, vì thế cho rằng hẳn là nên nhồi vào dạ dày những thứ đồ ăn tốt nhất. Ăn được uống được mới phát triển tốt, mới có sức ngăn chặn máu độc, nghĩ đây gọi là thưởng thức. Ăn trẻ con tươi mới, uống óc trẻ đối với cô đến cùng cũng là thưởng thức. Đứng dậy ra khỏi phòng tự mình đi săn thú. Màn đêm vô hạn, Nhạc Khởi La lẩn trong âm u vui chơi giải trí, còn Cố đại nhân nằm trong ổ chăn lại thở ngắn than dài. Trong phòng tây trước sau không yên tĩnh, hết rì rầm nói chuyện rồi lại cười. Cố đại nhân thừa biết Vô Tâm và Nguyệt Nha đang làm việc tốt. Việc tốt khiến tinh thần Nguyệt nha cả ngày tỏa sáng, làm việc như máy xay gió từ sớm tới muộn. Không cáu kỉnh mà lông mày lúc nào cũng cong lên vui vẻ. Cô gái lớn còn chưa sinh con, toàn thân đã đổi sang diễn vai vợ hiền. Vô Tâm biến thành bảo bối của cô, được hầu hạ chu đáo. Cố đại nhân tuổi còn trẻ, chưa đến ba mươi tuổi mà bên người không có đàn bà, nhìn thấy mà chua chát. Hắn muốn hưởng đãi ngộ của bảo bối nhưng Nguyệt Nha lại không chịu quản. Cố đại nhân trừng mắt nhìn chằm chằm, chờ phòng tây dừng lại hẳn mới an tâm ngủ được. Nhưng hai người kia không biết nỗi khổ của hắn, nằm trên giường sưởi ấm áp xếp hình diều hâu đánh cá chép giãy, các kiểu kỹ năng đều luyện đến thành thục. Cuối cùng Nguyệt Nha ngồi dậy xốc chăn nhìn thân dưới của Vô Tâm, bóp bóp chim lại sờ sờ trứng thầm nghĩ trong lòng: "To ra cũng rất dài, cày cuốc cũng rất tốt. Thật sự xuất không ra mầm kết không ra quả sao?" Nguyệt Nha đùa nghịch cái gì đó, trong lòng vẫn còn một phần mong chờ, hy vọng cùng với Vô Tâm nở hoa kết quả sinh ra vài đứa nhỏ. Cố đại nhân cuối cùng cũng được thanh tĩnh, khoác áo bông mới xuống giường ra nhà vệ sinh đi tiểu. Mùa thu dường như chỉ vài ngày ngắn ngủi, ban đêm lạnh đã có hơi thở mùa đông. Cố đại nhân vừa ngáp vừa phun ra ào ào nước tiểu, bỗng rùng mình một cái. Đi tiểu rùng mình là chuyện bình thường, chỉ có điều lần này rùng mình không thoải mái, hết hồn khó chịu. Cố đại nhân là người từng trải qua sinh tử nên mẫn cảm khác thường. Kéo quần hít vào mấy hơi lạnh, cúi người úp sấp tai liền mặt xanh như cải trắng. Ẩn ẩn tựa hồ như có một đại đội người ngựa đến đây! Cố đại nhân đứng bật dậy, không cần suy nghĩ định về phòng lấy súng. Đi vài bước qua nhà chính lại sực tỉnh quay sang phòng tây, nhỏ giọng kêu: "Hai người dậy mau, bên ngoài như có gì rất không ổn!" Lại lập tức quay về phòng nháy mắt lấy súng mặc giáp. Ra cửa đã thấy Vô Tâm và Nguyệt Nha quần áo không chỉnh tề đứng giữa nhà. Nguyệt Nha chạy theo Vô Tâm đã bị dọa thành ngốc, to gan nghênh diện hỏi Cố đại nhân: "Có quỷ đến?" Cố đại nhân lắc đầu: "Không giống như là quỷ, hình như là người." Vô Tâm cũng khoác áo bông mới, vừa cài cúc vừa hỏi: "Người? Lính đến bắt anh?" Cố đại nhân không kịp nhiều lời, chạy ra ngoài viện thở hổn hển. Quay đầu nhìn về hướng cái giếng đã thấy rõ một đội bóng dáng… thật rất nhiều lính! Cố đại nhân không biết mục tiêu của người tới có phải mình hay không, cũng mặc kệ quyết định trốn thật kỹ. Mắt thấy từ giếng đến cổng viện còn một khoảng cách, hắn không qua cửa mà nhảy hàng rào ra ngoài. Rơi xuống đất quay đầu ngẩng lên phát hiện Vô Tâm và Nguyệt Nha cũng theo kịp. "Hai người cũng muốn đi theo tôi?" Cố đại nhân nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Tôi phải ra chỗ hoang dã trốn, chờ lính đi rồi trở về!" Vô Tâm một tay dẫn Nguyệt Nha một tay chỉ về phía trước: "Lên núi!" Đang nói chưa dứt, Vô Tâm cùng Nguyệt Nha nhanh chân bỏ chạy. Cố đại nhân không hiểu gì đuổi theo: "Trốn cũng không lên núi trốn a." Vô Tâm không quay đầu lại đáp: "Người đến, quỷ cũng đến!" Cố đại nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách phía sau không xa hiện ra bóng dáng màu trắng, hé ra trên mặt con mắt đờ đẫn miệng cười quái dị, đúng là người giấy! Cố đại nhân cổ họng không thoát ra tiếng, chuyển hướng phía trước chạy thục mạng, thiếu chút són cả ra quần. Binh lính của Đinh lữ trưởng dựa theo bà Chín chỉ điểm mà đến đánh lén, đá văng cổng viện mà không tìm được vật gì còn sống. Có điều hàng rào hơi lệch, soi đuốc xuống hiện ra dấu chân rõ ràng. Gã chỉ huy không do dự, theo dấu chân liền nhằm núi đuổi theo. Trong lúc đó khoảng cách đội quân và đám Vô Tâm nhiều nhất không quá một dặm, ở giữa còn lập lòe một đám người giấy. Vô Tâm một bên chạy vội, một bên giục Cố đại nhân tăng tốc chạy lên dẫn đường. Cố đại nhân chạy nhanh, gió bên tai rung động, thở hổn hển hỏi: "Hướng nào?" Vô Tâm rất nhanh nắm tay Nguyệt Nha: "Động quỷ!" Cố đại nhân lập tức khóc nức nở: "Vậy khác gì tự sát?" Vô Tâm giải thích mục đích: "Đến động quỷ anh lập tức mang Nguyệt Nha trèo lên cây, vô luận phía dưới xảy ra chuyện gì cũng không cần động đậy." Cố đại nhân dưới tính thế cấp bách rẽ khỏi đường chạy xuyên vào rừng: "Đi, đến đó ngay đi!" Đám Vô Tâm cắm đầu chạy, truy binh phía sau cũng cùng nhau đuổi. Cố đại nhân đã cố ý đi đường tắt xóa dấu vết mà truy binh vẫn một lòng đuổi tới. Khoảng cách hai bên ngày càng gần, bỗng nổi lên một tiếng súng vang phá không gian, Vô Tâm kéo Nguyệt Nha đến trước ngực đẩy: "Cố đại nhân, mang cô ấy lên cây đi!" Cố đại nhân thấy phía trước là động quỷ, cột sống đã muốn lạnh đi, bỗng nghe được lời này giống như được đại xá. Vô Tâm ngừng bước, tận mắt thấy Nguyệt Nha và Cố đại nhân trèo lên đại thụ mới xoay người nhìn lại. Người giấy không rõ từ chỗ nào dưới chân nhẹ nhàng bay tới, bóp lấy cổ Vô Tâm. Hắn thuận thế ôm lấy người giấy quay đầu chạy vào quỷ động. Hai người ngồi trên cây thấy rõ, gấp đến muốn chết lại phát hiện cách đó không xa một con rồng lửa uốn lượn bay đến, đúng là truy binh giơ đuốc đã đuổi tới đây. Nguyệt Nha ngồi trên một chạc cây cao, mòn con mắt nhìn xuống cửa động. Vô Tâm vừa kéo người giấy nhảy xuống, hiện giờ miệng động đen ngòm không chút động tĩnh. Cố đại nhân tay cầm súng ngồi xổm phía sau Nguyệt Nha, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ đi vào làm gì? Không ra thì người sẽ đổ hết vào động!" Nguyệt Nha cũng không rõ nên đang muốn hỏi hắn xem có biện pháp gì, không ngờ trong động chợt lóe sáng, lập tức Vô Tâm nhảy ra chạy như tên bắn về phía đại thụ. Vô Tâm lên cây thì truy binh cũng tới. Động quỷ đã bị đào bới thấy rõ, cửa động lại vừa bị Vô Tâm dẫm đạp một hồi, đất mới và cỏ dại quấn lấy nhau. Gã chỉ huy vây quanh cửa động đi một vòng, lập tức ra lệnh cho phía sau cử ba người tiến vào. Cố đại nhân lập tức hiểu được… nguyên lai là Vô Tâm mượn quỷ giết người! Người giấy bị hắn tiêu diệt, hồn phách lưu động sẽ đánh thức con quỷ ngủ sâu bên trong, binh lính vào trong động khác nào vào miệng sói. Không nói gì giơ ngón tay cái với Vô Tâm, Cố đại nhân xem như bội phục hắn. Nhưng Vô Tâm ngồi dưới nhánh cây không đắc ý. Mượn quỷ giết người cũng là giết người, mà Vô Tâm căn bản không muốn giết người, người tốt không giết người xấu cũng không giết. Chạy không thoát bốn chữ "Không thể nề hà", tính mạng Nguyệt Nha và Cố đại nhân so với binh lính quan trọng hơn. Vì bảo hộ Nguyệt Nha và Cố đại nhân đành phải ra hạ sách này. Nhìn người giấy không khỏi nghĩ đến Nhạc Khởi La. Vô Tâm biết Nhạc Khởi La vẫn đang âm thầm, nhất cử nhất động của mình đều không qua được mắt cô ta. Không biết người giấy cùng binh lính trong đó có vấn đề gì, đối với Nhạc Khởi La cũng đồng dạng là không thể nề hà. Ba gã lính vào động không ra nữa, vì thế chỉ huy lại phái mười người. Mười người mang theo năm cây đèn bão tấp nập đi xuống. Một giờ trôi qua, người và đèn bão vẫn không quay lại. Chỉ huy nóng nảy phái tiếp hai mươi người tiếp tục xuống động. Hai mươi người nắm tay gắn bó, người cuối cùng còn buộc dây thừng qua lưng, một đầu do chỉ huy nắm. Sau khi người cuối cùng đi vào, trong lòng đất ẩn ẩn nổi lên một loạt tiếng súng. Không chờ chỉ huy kéo người cuối cùng đã ngã ra, vài anh em phía sau cũng ngã ra như vậy: "Có rắn! Trong động có rắn!" Gã chỉ huy hai tay chống nạnh: "Các ngươi con mẹ nó chưa thấy qua rắn?" Vài người thất kinh nói: "Rắn chui từ trong đất ra, chui…" Chưa nói hết câu lại có một người trốn ra: "Có người, trong động có người!" Đến khi người này vừa trèo lên mặt đất, trong động liền truyền ra một tiếng kêu rên chấn động tâm can. Chỉ huy giơ đuốc chiếu vào cửa động, lập tức sợ hãi lùi về sau hai bước… một gã binh lính ngã trái ngã phải vọt ra, nửa người máu thịt mơ hồ! "Tay!" gã lính chết khiếp run rẩy kêu một tiếng đau đớn, trên mặt hiện ra vô lực, chỉ có thể vặn vẹo thân thể kêu lên thảm thiết: "Tay!" Chỉ huy hét lớn một tiếng: "Tay cái gì? Nói!" Gã lính há mồm, qua ánh lửa lộ ra khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, da mặt như tan ra, ngũ quan thối nát không có hình dạng, con mắt cơ hồ lòi ra khỏi hốc: "Tay bắt nhóm của ta, tay…" Ké tiếp chỉ là tiếng rít vô nghĩa. Chỉ huy bắn hắn một phát, hoang mang lo sợ nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng vung tay ra lệnh cho bộ hạ: "Rút trước, hừng đông tính sau!" Binh lính rút sạch không còn một mảnh, núi Đầu heo dần dần khôi phục im lặng trống trải. Cố đại nhân mở lời: "Sư phụ, kế của cậu đủ tàn nhẫn!" Vô Tâm nhẹ giọng đáp: "Cố đại nhân, giờ đã thái bình, thừa dịp trời chưa sáng chúng ra xuống núi chạy xa một chút!" Giống như muốn đáp lại hắn, trong động sâu kín truyền ra một tiếng nức nở hàm chứa máu và nước mắt. Gã lính vừa bị bắn gục lúc nãy chậm rãi đứng dậy, động tác trên mặt cứng ngắc.