Pháp sư vô tâm

Chương 22 : Chuyện xưa

Xuất Trần Tử tránh được mảnh vỡ thủy tinh, khoan thai đi vòng quanh Vô Tâm, cuối cùng dừng trước mặt hắn hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Vô Tâm đang âm thầm tính toán bỗng nhiên nghe hắn hỏi, không nói thật chỉ sâu xa cười khó hiểu: "Con người ta không phải tăng không phải tục, không nói rõ được tột cùng là thế nào, phiêu bạt bốn phương kiếm cơm ăn thôi." Trong viện một cơn gió mát thổi qua, làm gợn lên mái tóc đen dài và chiếc áo choàng lạ lùng của Xuất Trần Tử: "Ngươi biết người trong quan tài kia?" Vô Tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: "Vốn không biết, nhưng cô ta từ sau khi trở lại nhân gian tự nhận là yêu ta, suốt ngày quấn lấy đánh loạn lên làm ta rất phiền. Thực không dám giấu diếm, ta cũng không phải không có bản lĩnh, nhưng cô ta đạo hạnh thâm sâu thật không biết làm thế nào." Xuất Trần Tử nhấc tay giữ cằm, quét mắt liếc Vô Tâm một cái: "Yêu ngươi?" Vô Tâm gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ta có vợ rồi." Xuất Trần Tử đưa năm ngón tay về sau hất tóc: "Đạo hạnh thâm sâu?" Vô Tâm tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy, xác chôn dưới đất cũng bị cô ta gọi dậy đánh người." Xuất Trần Tử buông tay, mái tóc dài rẽ ra làm đôi. Vô Tâm không đợi hắn hỏi trực tiếp làm rõ ý đồ: "Đạo trưởng, mời ngài nói cho ta biết lai lịch của nàng, nếu không trong lòng hồ đồ không biết xuống tay thế nào." Xuất Trần Tử đưa hai tay ra sau lưng, tóc dài lại bị một làn gió thổi ra trước: "Ta không biết." Vô Tâm thở dài một tiếng: "Được, ngài không nói ta đành dẫn cô ta tới Thanh Vân quan. Lâu nay nghe nói đạo trưởng là thần tiên sống, thần tiên sống gặp yêu quái sống hẳn sẽ có chuyện để nói, tất nhiên rất hấp dẫn." Xuất Trần Tử nghe đến đó lại nâng tay hất tóc, đột nhiên biến sắc: "Nói hươu nói vượn! Này với ta có quan hệ gì? Ta không biết làm sao nói!" Vô Tâm phát hiện Xuất Trần Tử không giỏi nói dối, lời trước lời sau không khớp đầy sơ hở. Vốn không nghĩ Xuất Trần Tử biết gì thật, nhưng hắn lại làm rơi chén rượu, tin chắc hiểu biết đối với Nhạc Khởi La có chút sâu xa. Bày ra điệu bộ lợn chết không sợ nước sôi chắp tay thi lễ với Xuất Trần Tử, xoay người định đi. Chưa tới năm bước quả nhiên bị gọi lại. Xuất Trần Tử dẫn Vô Tâm vào phòng, Thanh Vân quan lộng lẫy, Xuất Trần Tử lại là vị đạo sĩ tôn quý thường kết giao với quan lớn, nên phòng hắn bên ngoài u nhã bên trong xa hoa. Ngồi xếp bằng trên giường gỗ lim lớn, không nhìn Vô Tâm trực tiếp khép mi mở miệng: "Người trong quan tài, hẳn vẫn là một tiểu cô nương đi?" Cách một chiếc bàn nhỏ, Vô Tâm dựa giường thư thái: "Đúng vậy, nghe nói mười bốn tuổi." Xuất Trần Tử nói tiếp, biểu tình có chút khó xử: "Nàng... cũng tính là Sư thúc tổ của ta, không cha không mẹ lớn lên cùng Thái sư tổ. Sư phụ ta nói Sư thúc tổ từ nhỏ si mê quỷ thần thuật, trước chỉ là vẽ bùa niệm rủa mà thôi, vậy mà sau lại còn đào mộ bày trò người chết người sống, gây ra rất nhiều tai họa thê thảm. Thái sư tổ nhìn không được muốn khuyên tỉnh nàng, không ngờ chưa nói buổi đêm nàng đã tự sát." Xuất Trần Tử nói đến chỗ này, thở dài một hơi: "Người đã chết Thái sư tổ cũng không còn lời nào để nói. Ai biết qua mười mấy năm có một tiểu cô nương tìm tới, lời nói cử chỉ cực kỳ giống Sư thúc tổ. Thái sư tổ đầu tiên còn tưởng nàng mượn xác hoàn hồn, nhưng nhìn kỹ hồn phách của Sư thúc tổ, quả nhiên là không tiêu tan mà đầu thai thành người. Nguyên lai pháp thuật Sư thúc tổ tu luyện chính là linh hồn bất diệt, trước thí nghiệm trên người ngoài được rồi, mới tự treo cổ thử bản lĩnh của mình. Thái sư tổ dự cảm không ổn nhưng không làm gì được. Vài chục năm tiếp theo hai người vẫn tranh đấu suốt, Sư thúc tổ đã chết vài lần, nhưng đối với nàng đến cùng cái gọi là tử vong, đơn giản chỉ là thay đổi một khối túi da mà thôi." Vô Tâm khô khốc: "Cho nên Thái sư tổ liền quyết định phong ấn cô ta?" Xuất Trần Tử gật đầu: "Thái sư tổ tuổi càng lúc càng lớn, tự biết Sư thúc tổ đã thành yêu vật cho nên mang theo Sư tổ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng rốt cục tìm ra ở huyện Văn. Sư phụ ta khi còn nhỏ đã tận mắt thấy mặt Sư thúc tổ, nói tuy nàng bị Thái sư tổ phong ấn, thoạt nhìn chỉ như một nha đầu không có gì đặc biệt. Thái sư tổ làm xong đại sự liền dựng Thanh Vân quan ngay trên núi Thanh Vân này, nói muốn trấn tà khí của Sư thúc tổ. Từ khi Thái Sư tổ vũ hóa không có ai nhắc lại việc này. Đến nay cả tòa đạo quan này trừ bỏ bản trụ trì, không còn ai biết trăm năm trước còn có một thời đấu tranh sinh tử." Vô Tâm không nói gì nghĩ Nhạc Khởi La thật tà, còn Thái sư tổ kia cũng không hoàn toàn chính. Thái sư tổ bày trận lấy độc trị độc, chẳng những đem Nhạc Khởi La chôn dưới giếng hoang, hơn nữa để bảo đảm âm khí trong giếng đủ nhiều phối hợp với trận pháp, liền hành hạ tiểu nha hoàn đến chết rồi ném xuống. Chắc không ngờ Nhạc Khởi La ở nơi chí âm giam cầm quá lâu, ngược lại tà khí càng tăng lên. Còn tiểu nha hoàn khi sống vẫn kính yêu tiểu thư, mang theo chấp niệm biến thành ác quỷ một lòng muốn cứu nàng ra. Xuất Trần Tử nói xong chuyện xưa, quay đầu nhìn Vô Tâm: "Là ai phá trận pháp của Thái sư tổ?" Vô Tâm hơi do dự lấy tiểu nha hoàn ra làm lá chắn… Tiểu nha hoàn chết thảm, tiểu nha hoàn giết người, tiểu nha hoàn đánh vỡ vách đá... tất cả đều là lỗi của tiểu nha hoàn. Còn hắn vì quá anh tuấn nên Nhạc Khởi La ngẫu nhiên vừa thấy đã yêu. Sau một hồi nói dối hắn hỏi Xuất Trần Tử: "Đạo trưởng, ngài có biện pháp nào đem Nhạc Khởi La phong ấn lần nữa?" Xuất Trần Tử lắc đầu: "Không có." Vô Tâm truy hỏi: "Không có?" Xuất Trần Tử khoát tay áo: "Không có." Lập tức nhấc chân xuống giường, thong thả chắp tay sau lưng đi qua đi lại trên mặt đất một vòng: "Chuyện tình trăm năm trước ta chỉ biết như thế, đã nói hết với ngươi rồi. Tóm lại ta vô kế khả thi." Vô Tâm khách khí đứng lên thi lễ với Xuất Trần Tử: "Đạo trưởng, đa tạ giải thích nghi hoặc. Có điều ngài vốn từ bi, không thể để ta bị Sư thúc tổ của ngài đuổi giết." Xuất Trần Tử nghĩ hắn lại muốn nhờ vả, nhất thời có chút khẩn trương: "Cái gì Sư thúc tổ! Ta cùng nàng không quan hệ gì cả!" Vô Tâm nở nụ cười: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ vô tình coi đạo trưởng cùng loại với yêu nghiệt. Thực ra ta muốn thỉnh đạo trưởng nhìn lá bùa này rồi vẽ lại mấy cái. Không dám giấu diếm, Sư thúc tổ của ngài rất sợ cái này!" Xuất Trần Tử vung ống tay áo: "Ngươi thật chó má! Sư thúc tổ của ta đã thắt cổ chết một trăm năm trước, giờ ta không có Sư thúc tổ! Ngươi còn dám nói nàng là Sư thúc tổ của ta, đừng trách bản trụ trì rủa chết ngươi!" Vô Tâm bị hắn văng vào mặt bao nhiêu nước bọt, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu: "Đạo trưởng, người đừng vội a, ta đâu có nói với người khác Sư thúc tổ của ngài chui từ quan tài ra ăn thịt người. Sư thúc tổ của ngài chết đi sống lại bị ép thành yêu quái, ta coi như bí mật bảo tồn ở trong lòng nha!" Xuất Trần Tử nâng tay chỉ hắn: "Ngươi dám uy hiếp ta?" Sau đó không đợi Vô Tâm trả lời di động ngón tay vẽ bùa vào hư không, cuối cùng chỉ thẳng vào mi tâm của hắn. Vô Tâm chẳng hề để ý: "Đạo trưởng, ta không uy hiếp ngài. Ta chỉ cầu ngài vẽ cho ta mấy lá bùa, ngài không đồng ý ta đi là được." Xuất Trần Tử tức giận đến rối cả tóc, uy lực của Sư thúc tổ hắn chưa gặp qua, chỉ thấy Vô Tâm còn đáng giận hơn! Xuất Trần Tử không thể nề hà, đành phải thay quần áo rửa mặt chải đầu. Vẽ bùa là chuyện lớn trang trọng, nghi thức mười phần rườm rà. Nhưng nhân Xuất Trần Tử có đạo hạnh khá nên không chịu trói buộc, hình thức thực hiện rất tiêu sái. Đợi hắn vẽ ra ba lá bùa, Vô Tâm cung kính hỏi: "Đạo trưởng, bùa này cũng có danh mục sao?" Xuất Trần Tử hơi sợ run: "Danh mục? Đây là bùa chú Thái sư tổ tự nghĩ ra, ngày thường không dùng, cũng không có danh mục chuyên môn." Sau đó đem bút lông đặt trên án, lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Chuyện xưa đã kể, bùa đã vẽ. Ngày mai ta đi Thiên Tân không biết khi nào mới có thể trở về. Ngươi đừng tới tìm, ta cũng không tiễn!" Vô Tâm hả hê thu dọn rồi lập tức cáo từ. Trời vừa tối đã về trấn, mở cửa liền quên hết mệt mỏi. Nguyệt Nha ở nhà vẫn tốt, còn cả Cố đại nhân. Cố đại nhân dính như sam theo hắn về phòng, không đợi hắn ngồi yên Nguyệt Nha đã mang khăn nóng chụp lên mặt, lau sạch bụi đất. Về nhà lập tức có người bám người lau làm Vô Tâm hạnh phúc sắp rơi lệ. Lấy ra ba lá bùa, cho thêm vào túi thơm của Nguyệt Nha, cho Cố đại nhân, hắn giữ một cái. Dù sao bùa không nặng, mang thêm cũng không hại. Ăn xong cơm chiều nóng hổi, Vô Tâm để Nguyệt Nha ngồi bên cạnh thêu thùa may vá. Vốn muốn cho Cố đại nhân chút tiền rồi đuổi ra ngoài, giờ lại có chút luyến tiếc nên cũng cho hắn lên giường ngồi cùng. Hai tay hai bên chạm vào đầu gối Nguyệt Nha và Cố đại nhân, Vô Tâm chậm rãi tường thuật lại lai lịch của Nhạc Khởi La. Hai người nghe xong mà không hiểu, vì thật không tính rõ được ngôi thứ. Đợi Vô Tâm nói xong, Nguyệt Nha dùng răng nanh cắn đứt sợi chỉ: "Bất kể cô ta là thứ gì, dù sao cách xa chúng ta một chút là được. Ngày mai có nên mua rau cải trắng không? Mua nhiều chút rồi muối hết lên mới đủ cho nhiều người ăn." Cố đại nhân ngoáy lỗ tai nói: "Sư phụ, người thật không cùng ta lên núi đi? Ba rương vàng óng còn nhẫn tẫm không cần?" Nguyệt Nha lập tức ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài đừng khuyến khích anh ấy cùng chạy lên núi! Thấy quỷ không né còn muốn tự dâng tới cửa? Ngày mai chúng tôi đi mua rau cải trắng, không có sức lên núi gặp quỷ với ngài." Cố đại nhân cau mày: "Này con quỷ nhỏ kia, đúng là tóc dài não ngắn." Nâng tay chuyển mục tiêu sang Vô Tâm: "Người nói xem lên núi hay hơn?" Vô Tâm dịch sang cạnh Nguyệt Nha cười với hắn: "Ta muốn cùng Nguyệt Nha đi mua rau cải trắng." Cố đại nhân vỗ đùi mười phần thất vọng: "Người chỉ biết vây quanh đàn bà, có sống thêm một vạn năm cũng không tiền đồ!" Nguyệt Nha nói với Vô Tâm: "Anh đừng để ý đến ngài ấy!" Nhạc Khởi La một mình đi trên con đường lớn đen tối của huyện Văn, ở đây sáng nay mới phát sinh bắn giết, khắp nơi toàn bao cát và xác chết. Cô tìm được một góc tối đen, ngồi xuống ôm đầu gối. Cô rất đói bụng, mắt phải cũng có chút đau đớn. Lúc suy yếu không kịp tránh bị máu độc bắn vào mắt, vết thương dần dần lan ra khiến tròng mắt biến thành đỏ tươi. Nhấc ngón tay chạm vào mặt hơi chần chờ, quyết định tự mình ra tay thi triển pháp lực. Kéo một cái xác còn trẻ vào góc, rồi nhặt đại một cây mã tấu bổ đôi đầu. Ngón tay nhón chút óc đưa lên miệng, tư vị đạm mà tinh tế. Bỗng nhiên nghe xa xa truyền đến một loạt tiếng vó ngựa, chớp chớp mắt đã thấy khôi phục đen trắng rõ ràng. Dùng tay áo quệt miệng sau đó đứng dậy ra ngoài.